Chương 29:

Trì Ngự dựa theo yêu cầu của bố một lần nữa đi đến nhà ông bà ngoại, trên lầu, Trì Nguyệt Sơ nhìn thấy cậu ta đột nhiên gọi với theo: “Anh Trì Ngự, anh đi đâu vậy? Em cũng muốn đi cùng anh!”

Trì Ngự đứng tại chỗ, quay đầu nhìn lên lầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng. Trì Nguyệt Sơ bị ánh mắt lạnh lùng hung ác của Trì Ngự dọa sợ, ngây ngốc mở to mắt đứng tại chỗ bất động.

Trên xe, Trì Ngự loay hoay với gấu con búp bê của mình. Cậu cũng không muốn đến nhà ông bà ngoại, nhưng bố chưa bao giờ quan tâm đến ý nguyện của cậu.

Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tương tự mẹ của cậu, bà ngoại đều trốn vào trong phòng khóc, ông ngoại liên tục thở dài, trên khuôn mặt có chút nếp nhăn khó nén bi ai.

Cậu ta chẳng còn lại gì cả.

Bố dùng cậu ta làm công cụ, thầy giáo, bạn học, bạn bè, tất cả những người vây quanh cậu ta, tất cả đều là động vật hình người chỉ biết cúi đầu khom lưng làm cho người ta buồn nôn.

Nếu cậu ta không mang họ Trì, liệu những người này có còn đi vòng quanh cậu ta nữa không đây?

Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, thật sự có chút khó chịu. Nhất là khi liên quan đến lợi ích, người phụ nữ tìm đủ mọi cách để con trai lấn át mình.

Rác là rác, Trì Ngự rất khinh thường.

Cuộc sống nhàm chán cực độ cần tìm chút vui vẻ, cậu ta rất có kiên nhẫn tìm kiếm con mồi của mình, Tô Hợp Hương không phải món đồ chơi đầu tiên của cậu ta, nhưng là một trong những món cậu ta thích nhất.

Từ phương diện nào đó mà nói, Tô Hợp Hương và mình có chút tương tự, chẳng qua, khác biệt lớn nhất đại khái chính là thái độ buồn cười của cô khi luôn đón nhận cuộc sống một cách tích cực.

Cho nên cậu ta rất tò mò, Tô Hợp Hương có thể vẫn kiên trì duy trì loại lạc quan tích cực buồn cười này sao?

Quả nhiên cô yếu ớt làm cho cậu ta có chút mất hứng, có điều cô quả thật đủ thỏa mãn thú vui xấu xa của cậu ta. Không đủ tốt, nhưng cũng không tệ lắm.

Cậu ta lần lượt để cho cô có được rồi lại mất đi, nhìn Tô Hợp Hương không chịu nổi một kích chật vật giãy dụa trong đau khổ. Ngoài dự liệu của cậu ta, dường như cô không mất đi hy vọng, không gượng dậy nổi. Dẫu cho phải trải qua bao nhiêu đau đớn, mỗi một lần cuối cùng cô vẫn lựa chọn ôm lấy cuộc sống.

Càng buồn cười cỡ nào lại càng kiên cường làm cho người ta mê muội cỡ nào