Chương 9: Tô Hợp Hương cô đã bị vấy bẩn rồi…

Tô Hợp Hương tỉnh dậy ở trong chính ngôi nhà của mình, thấy được tin nhắn của Trì Ngư để lại với ý nói rằng cậu ta đã sắp xếp sửa sang lại đồ đạc, cũng đã trả về cho cô.

Lời nhắn cuối cùng: “Tốt nghiệp vui vẻ, tương lai tươi sáng.”

Tô Hợp Hương cầm điện thoại di động run rẩy, sau một lúc yên lặng cô liền hung hăng đập điện thoại xuống sàn.

“Rầm” một tiếng, điện thoại di động đập xuống sàn nhà nhưng cũng không vỡ.

Hợp Hương nhìn nó, ôm đầu chính mình ngã xuống giường gào khóc, cô đã bị vấy bẩn, Tô Hợp Hương cô đã bị vấy bẩn rồi.

Sự tàn khốc của hiện thực làm cho Hợp Hương mất đi niềm hy vọng vào cuộc sống mới đang chuẩn bị bắt đầu. Bởi vì có người chỉ cần cử đông một động ngón tay liền có thể tùy thích coi cô là con kiến nhỏ nhoi mà giẫm đạp.

Tô Hợp Hương không báo cảnh sát, cô ném sạch tất cả những thứ có liên quan đến quá khứ của mình, đi đến một nơi cách xa thành phố này.

Hợp Hương ngồi trên xe lửa, nhìn phong cảnh không ngừng biến hóa ngoài cửa sổ, tự giễu cười cợt. Từ cấp 3 cho đến đại học rồi đến tốt nghiệp, cô đã đi qua ba thành phố rồi.

Quá trình tìm việc rất thuận lợi, Hợp Hương thuê nhà mới xong, liền tự nấu một bữa cơm đầu tiên cho cuộc sống mới.

Bọn họ đã cách xa nhau cả hàng nghìn dặm, liệu cô có thể nhẹ nhõm ngừng bất an chưa?

Hợp Hương không biết đáp án, nhưng cuộc sống vẫn còn phải tiếp diễn.

Ba tháng thử việc, Hợp Hương bận đến đầu óc choáng váng, nhưng bù lại cũng rất thú vị. Cô hiện tại rất thích công việc của mình, bầu không khí ở công ty rất tốt, đồng nghiệp rất hòa đồng tốt bụng. Người lãnh đạo cũng rất đề cao năng lực của Hợp Hương, vừa hướng dẫn công việc cho cô, vừa làm bạn với cô.

Hợp Hương đắm chìm vào cuộc sống bận rộn của mình, cũng không còn sự can thiệp từ thế giới bên ngoài. Có lẽ giờ đây trời cao có mắt, cậu ta dù có quyền thế cỡ nào, thì tay cũng không thể che hết bầu trời được. Tô Hợp Hương dần thả lỏng bản thân, nở nụ cười trên môi nhiều hơn.

Bên này Trì Ngư vừa kết thúc cuộc họp buổi sáng xong, hơi có chút mệt mỏi, vô ý nhìn khung ảnh trên bàn làm việc, đó là hình Hợp Hương cười tươi khi lên sân khấu nhận thưởng.

Cậu ta thất thần nhìn một hồi, trong ấn tượng của chính mình Hợp Hương luôn ít khi cười, hắn ta tìm được tấm ảnh này cũng tốn không ít thời gian công sức. Ngón tay thon dài gõ gõ trên mặt bàn, liền bấm đường dây riêng trong điện thoại.

“Gửi cái gần đây nhất tới đây.”

Một lát sau, một cái USB lẳng lặng đặt ở trên bàn. Trì Ngư dùng máy tính đọc, ngoài ý muốn thấy được những bức ảnh cười tươi rạng rỡ của Hợp Hương.

Lướt chuột qua từng video, từng tấm ảnh, Hợp Hương làm việc, Hợp Hương ăn cơm, Hợp Hương ra ngoài dạo phố. Trì Ngư chống cằm suy nghĩ, cô hiện tại sống rất vui vẻ. Cô vui vẻ như vậy, liệu có nhớ đến cậu ta hay không? Hay là bởi vì không có hắn cho nên cô mới vui vẻ như vậy sao?

Khóe miệng Trì Ngư cũng nở một nụ cười nhạt nhẽo, giống như hắn bị nụ cười của Hợp Hương trong ảnh lây nhiễm, nhưng người quen thuộc với hắn mà nhìn thấy, nhất định sẽ bởi vì nụ cười của Trì Ngư mà cảm thấy nguy hiểm cùng lạnh lẽo.