Chương 7.2: Hiệu ứng đá chó*

"Nhìn nó đang ngủ nên tôi cũng không làm phiền nó nữa, cứ cho là do tôi không hợp nuôi chó đi. Thế là tôi chỉ lại gần sờ đầu nó, bộ lông mềm mại sờ vào rất thoải mái khiến người ta chỉ muốn rúc đầu vào mà nằm ngủ, nhưng tôi cũng biết giờ đây nó không còn là thú cưng của mình nữa, vì thế tôi chỉ dám vuốt ve mấy cái rồi định đứng dậy rời đi."

"Trong lúc ngủ say, nó vô thức cọ đầu vào chân tôi, sau đó đột nhiên tỉnh lại, lúc nhìn thấy tôi còn sững người một hồi, đôi mắt đen nhánh cứ thế nhìn tôi chằm chằm. Cũng không biết có phải là cảm giác của tôi hay không mà hình như nó sắp khóc, tôi nhẫn tâm đứng dậy, nhưng lại phát hiện nó đang cắn chặt lấy ống quần của tôi, không cho tôi rời đi."

"Tôi thử vài lần cũng không giật ra được, lúc ấy bạn tôi mỉm cười, bảo tôi đưa nó về, nó ở lại đây cũng không vui vẻ gì. Mấy năm nay tôi cũng rất nhớ nó nên đã đưa nó về nhà, bây giờ nó ở nhà cực kỳ ngoan, mỗi lần rảnh rỗi còn rất thích nằm sấp dưới chân tôi, tôi cảm thấy nó khác trước đây rất nhiều, không thể nói sự thay đổi này là tốt hay xấu, nhưng có lẽ tôi vẫn thích nó trước đây hơn."

Cuối cùng, vị blogger đó nói rằng cô ấy đăng bài viết này lên chỉ vì muốn cảm khái một chút chứ không hề ủng hộ cư dân mạng bắt chước hành vi của mình, nếu điều kiện cho phép thì vẫn nên ở cạnh thú cưng của mình thì hơn.

Lúc ấy Dịch Thư Nguyệt đọc xong bài viết này đã nhớ tới Tống Sâm đang sinh sống ở một thành phố khác cách cô rất xa, sau đó lại lắc đầu nguầy nguậy.

Không giống với loài chó con có độ tuổi tâm lý cao nhất là từ năm đến sáu tuổi, Tống Sâm là con người, lại còn là loại người có chỉ số IQ cao hơn cô rất nhiều, có thể nói anh gần như là toàn năng, sinh ra đã đứng trên đỉnh cao.

Không có cô, bên cạnh anh còn có rất nhiều chim oanh chim yến muôn hình muôn vẻ khác, họ còn xinh đẹp, còn thú vị, còn tài giỏi hơn cô rất nhiều, cô có tài cán gì mà có thể khiến anh nhớ mãi không quên chứ?

Mắt thấy cô lại đang thất thần, Tống Sâm phiền não nhíu mày, thô lỗ đẩy cô ngã phịch xuống giường, ngón tay thon dài vuốt ve âʍ ѵậŧ của cô, đợi đến khi chỗ đó rỉ nước thì mới không chút do dự đỡ dươиɠ ѵậŧ cắm một nhát lút cán.

Dịch Thư Nguyệt rên lên một tiếng, cảm nhận được Tống Sâm đang cúi người xuống gặm cắn bầu ngực sữa của mình, đầu lưỡi cuốn lấy đỉnh ngực mẫn cảm, thỉnh thoảng lại gảy nhẹ một cái, nhưng dường như nhiêu đó vẫn chưa đủ thỏa mãn, thậm chí anh còn dùng răng cắn nhẹ.

"Dịch Thư Nguyệt, nếu em không muốn bị tôi làm đến mấy ngày không xuống giường được thì bây giờ gọi điện thoại cho anh ta ngay lập tức."