Chương 14.1: Gọi đồ ăn bên ngoài

Dịch Thư Nguyệt bị véo chặt.

Cô là một người điển hình cho tính cách thích ăn mềm không ăn cứng. Cô đã nghĩ tới rồi, nếu Tống Sâm tức giận cô, vậy thì cô nhất định cô sẽ phải mạnh mẽ, phải đáp lại, thà chết cũng không chịu khuất phục, nhất định phải đối nghịch với anh

Tống Sâm không biết sao lại như vậy, rõ ràng anh rất bình tĩnh giải thích những chuyện hôm nay mình đã làm, nhưng không hiểu sao Dịch Thư Nguyệt lại nghe ra được có một loại ủy khuất không thể giải thích được.

Dừng lại!

Dịch Thư Nguyệt, đau lòng cho đàn ông chính là bắt đầu cho bất hạnh!

Chẳng lẽ cô đã quên trước trước kia người này đem trái tim của mình giẫm nát dưới chân như thế nào rồi sao!

Sau khi Tống Sâm nói xong, anh cũng không nói thêm lời nào nữa, mà chăm chú nhìn về phía trước tập trung lái xe. Dịch Thư Nguyệt mím chặt môi, dùng ngón tay véo vào lưng ghế, nới lỏng ra, lại bóp chặt, lặp đi lặp lại điều này nhiều lần, cô nhắm mắt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi biết rồi."

“Tôi cảm thấy vấn đề của anh khá lớn.” Nói xong, Dịch Thư Nguyệt giống như cái máy hát được bật công tắc, bắt đầu nói: “Nhưng anh cũng không nói cho tôi biết anh nấu cơm, nếu biết là anh nấu cơm đúng năm giờ tôi sẽ ngồi trước bàn ăn chờ anh."

Tống Sâm tức giận cười: "Không phải tôi còn có thể là ai? Cô chỉ cần nấu một món ăn cũng có thể làm hỏng nồi, cuối cùng còn phải để tôi tới dọn dẹp tàn cuộc, không phải sao?"

Dịch Thư Nguyệt: "..."

Anh bạn, không đề cập tới vấn đề này chúng ta vẫn là bạn của nhau.

Cô im lặng nhắm mắt lại, nói xong cũng có chút chột dạ: "Ừm, cho nên tôi đã nghĩ tới việc gọi đồ ăn bên ngoài..."

"Gọi đồ ăn bên ngoài?"

Tống Sâm đem mấy từ này lặn qua lộn lại trong miệng, đột nhiên mày nhíu lại, sau đó nhanh chóng buông lỏng ra, chỉ nhẹ giọng nói: “Cô thích đồ ăn bên ngoài như vậy. "

“Rất tiện lợi.” Dịch Thư Nguyệt đáp mà không cần suy nghĩ: “Nó thực sự phù hợp với một ngôi sao không biết nấu ăn như tôi…”

Bỗng nhiên cô không nói nữa.

Trước kia Tống Sâm cũng đã từng hỏi cô như vậy.

Vì lý do nào đó, lúc còn học trung học Dịch Thư Nguyệt sống một mình. Người nhà tìm cho cô một dì giúp việc, dì giúp việc trông rất thân thiện, đối với cô cũng rất tốt, cô cũng rất cảm kích bà ấy.

Cho đến khi Dịch Thư Nguyệt tan học về thẳng nhà, cô nhận thấy căn nhà lộn xộn hơn rất nhiều so với trước khi cô rời đi, mà những thứ trong phòng cô cũng đã bị người khác động vào.

Ngày hôm sau, Dịch Thư Nguyệt trốn học.

Đến chiều cô vội vã trở về nhà, đứng trước cửa nhà, nghe thấy tiếng động từ bên trong, giống như một chậu nước lạnh từ trên trời rơi xuống, làm cho tay chân cô lạnh cóng.

Không phải cô không nhìn thấy những tin tức trên mạng, có giúp việc nhân lúc chủ nhà đi vắng lập tức gọi người tới tổ chức tiệc.

Lúc đó, cô chỉ cảm thấy thổn thức, không bao giờ nghĩ điều này sẽ xảy ra với mình.

Cô có chút sững sờ, không biết phải làm sao, chỉ biết rằng mình không thể cứ lao vào như thế này.

Cô là một nữ sinh cấp ba trói gà không chặt, thậm chí đôi khi đến cái nắp chai cũng vặn không ra, sao có thể là đối thủ của đám phụ nữ trung niên bên trong kia được.

Có thể là vì tâm lý muốn trốn tránh, Dịch Thư Nguyệt đã rơi vào trạng thái xuất thần, quanh đi quẩn lại cuối cùng lại tới trường.

Cô thuần thục trèo tường vào trong trường, vừa mới chuẩn bị nhảy xuống, vừa lúc đυ.ng phải Tống Sâm.

Trường trung học ở Nam Thành được chia thành Văn hóa và bên Nghệ thuật, giáo viên đều tập trung ở bên Văn hóa. Mọi người đều biết, bên Nghệ thuật chỉ cần có tiền là có thể vào được, ngay cả dãy nhà dạy học cũng nằm trong góc của trường, chỉ nói mình học ở trường trung học Nam Thành, nghe có vẻ tự cao tự đại hơn.