Chương 13.2: Còn tưởng rằng em lại chạy trốn

Một chiếc cà vạt mà cũng có giá tới hai vạn tám, còn cái váy mà cô mới mua còn chưa đến hai nghìn, chiếc cà vạt này có thể mua được mười bốn cái váy của cô.

Dịch Thư Nguyệt hiếm khi sử dụng tiền của gia đình mình, cô có thể tự kiếm tiền bằng cách nhận các bản thảo trực tuyến trên mạng.

Mặc dù mỗi tháng ba Dịch đều sẽ chuyển tiền tiêu vặt vào trong thẻ của cô, nhưng Dịch Thư Nguyệt luôn cảm thấy sau khi tốt nghiệp cô vẫn dùng tiền của gia đình, điều này khiến cô trông giống như một cô bé, cho nên những thứ cô có thể mua được đều tự mình mua.

Sau khi thanh toán hóa đơn, Dịch Thư Nguyệt nhìn vào chiếc cà vạt trị giá hai vạn tám, cảm thấy Tống Sâm nên đối xử với cô tốt hơn một chút.

Cô không mong anh sẽ biết ơn mình, chỉ hy vọng khi anh nhìn thấy chiếc cà vạt trị giá hai vạn tám này, sau này ở trên giường cũng đừng làm cô mạnh như vậy nữa.

Sau khi từ chối lời đề nghị đưa mình về của Lâm Cảnh Hi, Dịch Thư Nguyệt xách hai chiếc túi, thong thả về nhà, vừa đi vừa tận hưởng gió đêm mùa hạ.

Vào mùa hè, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm sẽ tương đối lớn, buổi sáng nóng đến mức khiến người ta hận không thể cởi trần mà đi ra ngoài, buổi tối chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay khiến Dịch Thư Nguyệt cảm thấy hơi lạnh.

Cô dần dần tăng tốc độ, khi cách tiểu khu hai ngã tư nữa, cô nhìn thấy một chiếc Land Rover màu đen quen thuộc.

Dịch Thư Nguyệt còn không kịp nhìn kỹ, giây tiếp theo, đèn sáng rực bật lên, cô vô thức nheo mắt lại, khó khăn lắm mới có thể thích ứng được, liền nghe thấy tiếng mở cửa xe.

Cô bỗng có một linh cảm chẳng lành.

Quả nhiên, Tống Sâm trong bộ vest đen sải bước về phía cô, bế cô lên mà không nói một lời, đặt cô vào ghế sau của xe, sau đó cũng không chút lưu tình mà khóa cửa lại.

Đến lúc này, Dịch Thư Nguyệt mới nhớ ra điện thoại của cô vẫn đang tắt.

Cô giãy dụa muốn đứng dậy, gối đầu giữa hai ghế ở hàng ghế trước, khuỷu tay đặt lên hộp kê tay, cố gắng duy trì bình tĩnh: "Tống Sâm, anh nghe tôi giải thích."

"A."

Tống Sâm cười lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý tới cô, thắt dây an toàn, đạp ga, chiếc xe phóng như bay về phía trước.

Dịch Thư Nguyệt thực sự còn oan hơn Đậu Nga, được rồi trông cô cũng không giống bị oan.

Cô nuốt nước bọt, trực giác nói cho cô biết tâm trạng của Tống Sâm lúc này rất tệ, nếu không kịp thời dỗ dành, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Thật tiếc vì môn văn của cô không tốt, bài kiểm tra đầu vào đại học gần như lạc đề, vắt hết óc ra vẫn chưa nghĩ ra được lời giải thích nào hoàn hảo, để cho người ta không dựa vào đó mà gây khó dễ cho mình.

Tống Sâm là người lên tiếng trước.

“Tôi bảo em về nhà ăn tối.” Anh bình tĩnh nói: “Hôm qua tôi đã mua rất nhiều đồ ăn, sau khi họp xong liền chạy về nhà nấu cơm cho em, còn nghĩ rằng em đang ngủ cho nên nấu xong mới gọi em, lúc này mới biết em không có ở nhà, điện thoại cũng không gọi được."

Dịch Thư Nguyệt: "..."

Anh cụp mắt xuống, giọng nói vừa trầm lại vừa khẽ, khẽ đến nỗi ngay cả Dịch Thư Nguyệt cũng không thể nghe thấy anh đang nói gì: "Tôi còn tưởng rằng em lại bỏ trốn."