Chương 13.1: Còn tưởng rằng em lại chạy trốn

Mua sắm với bạn thân thực sự có thể bù đắp cho phiền não cả tháng.

Nhất là khi cô bạn thân nhất nói mình đến để thanh toán hóa đơn.

Có cảm giác được phú bà bao nuôi.

Dịch Thư Nguyệt và Tần Mộng ở trong trung tâm thương mại đến gần chín giờ tối, trên tay hai người xách theo rất nhiều túi lớn nhỏ, bạn trai của Tần Mộng gọi điện thoại tới hỏi có cần phải tới đón cô ấy hay không, Tần Mộng mới thỏa mãn thở dài một tiếng.

“Hôm nay chúng ta đến đây trước đi.” Tần Mộng nhìn cô, hất cằm lên: “Một lát nữa bảo bối của mình sẽ tới đón mình, nếu không cũng đưa cậu về luôn?”

Đây là năm thứ tư, Tần Mộng và bạn trai yêu nhau, hai người vẫn gắn bó như keo sơn, hai người đều gọi đối phương là bảo bối, Dịch Thư Nguyệt tuy ghen tị, nhưng cũng chân thành cảm thấy vui mừng và chúc phúc cho bạn mình.

Tống Sâm cũng rất ít khi gọi cô là cục cưng.

Số lần anh gọi cả họ và tên của cô tương đối nhiều, đôi khi thỏa hiệp duy nhất là ở trên giường, bởi vì khi cô nghe được anh gọi mình là “cục cưng" nhất định sẽ có phản ứng, Tống Sâm có thể thoải mái hơn trong chuyện làʍ t̠ìиɦ.

“Không cần đâu.” Dịch Thư Nguyệt cười, đôi mắt cong cong: “Chỗ này cách nhà mình cũng không xa, mình đi một lúc là về tới nơi rồi, đã lâu không đi dạo ban đêm."

Nghe cô nói như vậy, Tần Mộng cũng không ép buộc: "Có chuyện gì thì gọi cho mình."

Dịch Thư Nguyệt: "Ừm."

Dịch Thư Nguyệt đi cùng Tần Mộng đứng đợi bạn trai ở lối vào trung tâm thương mại.

Bạn trai của Tần Mộng tên là Lâm Cảnh Hi, kém Tần Mộng một tuổi và là đàn em học cùng chuyên ngành với cô ấy. Hai người quen nhau qua một khóa học tự chọn lớp chuyên ngành. Lâm Cảnh Hi đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó công khai tấn công dữ dội. Không lâu sau cả hai đến với nhau, tất cả người thân và bạn bè đều vui mừng khi thấy hai người họ thành đôi.

Có vẻ như gần đây họ đang bàn tới chuyện kết hôn.

Lâm Cảnh Hi là điển hình của chàng trai ấm áp như ánh mặt trời, trong khoa cũng rất được mọi người chú ý tới. Anh ta đỗ xe ở bên đường, xuống xe chào hỏi Dịch Thư Nguyệt một tiếng, sau đó đi tới cầm đồ trong tay Tần Mộng, giúp cô mở cửa ghế phó lái, chờ sau khi Tần Mộng ngồi vào chỗ, anh ta mới đóng cửa lại, sau đó đem đồ cất xuống ghế sau.

Dịch Thư Nguyệt đưa cho anh chiếc túi trong tay: "Còn cái này nữa, tôi cũng không mua đồ gì, chỉ mua cho Mộng Mộng một cái túi xách."

Mặc dù Tần Mộng nói tất cả hóa đơn cứ để cho cô ấy trả, Dịch Thư Nguyệt cũng không phải người không biết xấu hổ để cho cô ấy thanh toán tất cả hóa đơn. Tần Mộng chọn một chiếc váy lệch vai màu đỏ cho cô, Dịch Thư Nguyệt mặc thử, cô cảm thấy nó khá phù hợp với mình nên Tần Mộng đã mua nó.

Khi Tần Mộng đang thử quần áo, Dịch Thư Nguyệt lại nhìn trúng một chiếc cà vạt nam ở cửa hàng bên cạnh, nó có màu xám đậm, thoạt nhìn cô cảm thấy nó rất phù hợp với Tống Sâm.

Vừa hỏi giá cả, hai vạn tám.

Khi quẹt thẻ tay Dịch Thư Nguyệt run lên.