Chương 2

Mùa hè lúc 13 giờ, tại khu biệt thự Thanh Thiển Loan.

Trên đường cây râm mát, xuất hiện hai chiếc xe máy điện đang phóng tốc độ cao, ghế sau xe lộ ra một khung xương hình người.

Thẩm Phóng xem đến thái dương nhảy thẳng, hắn từ xe máy nhảy xuống, hỏi cô gái trên xe máy điện: “Đồng Dao, bà mẹ nó từ nơi nào làm ra đồ vật dọa người như vậy?”

Bị hỏi, cô chậm rì rì gỡ mũ bảo hiểm xuống để sang một bên, duỗi tay vuốt ve đầu của bộ xương khô, “Nơi nào dọa người? Thứ này là bảo bối ba tui, tui tốn nhiều công sức mới trộm từ phòng giải phẫu ra đó”

Thẩm Phóng biết ba ba cô – Phó Kim Tinh, giảng viên Học viện Y An Đại, người học y thường thích những đồ vật kỳ quái có thể hiểu được, nhưng Đồng Dao một tháng mới qua tuổi 18 lại thích mấy cái này liền quá mức dọa người.

Thẩm Phóng nhớ tới mấy phút trước, hắn cùng Đồng Dao cỡi xe vui sướиɠ nói chuyện trên trời, đột nhiên một trận gió thổi tới, miếng vải đen phía sau xe điện nhấc lên, hắn bỗng nhiên nhìn thấy bên trong có một bộ xương trắng, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt thiếu chút nữa từ xe máy ngã xuống.

Cô lại mỉm cười hỏi hắn: “Sợ như vậy, nó có thể hay không bị phơi đen không a?”

Thẩm Phóng: “….”

Hắn không dám đi xuống, ngữ khí cứng đờ hỏi:

“Bà sẽ không thật sự muốn đưa cái này cho Ngôn Mạc ca ca đi ? Bà xác định là kinh hỉ chứ không kinh hải ?”

Đồng Dao đem xe điện dừng ở biên đường cái, ngửa mặt nhìn lên cửa sổ đóng chặt lầu hai, “Tui một năm rồi không gặp anh ấy, đương nhiên muốn tặng cho anh ấy chút lễ vật, anh ấy học y, khẳng định cũng sẽ thích”

Thẩm Phóng biết tiểu trúc mã này của Đồng Dao, hắn cùng cô nhận thức một năm, mỗi ngày cô nói đến nhiều nhất chính là Ngôn Mạc ca ca. Chỉ là Ngôn Mạc ca ca này cùng mẫu thân ở thành phố kế bên, mỗi năm chỉ có nghỉ hè mới qua ông ngoại bên này ở hai tháng, mà nhà cô ở đối diện nhà ông ngoại anh.

Thẩm Phóng có điểm không hiểu, “Bà không phải nói hắn không trả lời tin nhắn, không tiếp điện thoại ngươi, anh ta đậu đại học gì bà cũng không biết sao, như thế nào liền biết được….”

Hắn thao thao bất tuyệt mà nói, cô nghe mà cười tủm tỉm rồi đem khung xương hình người khiêng lên vai, hắn tự giác câm miệng.

Đồng Dao gấp không chờ nổi mà đi về hướng vào viện, “Tui đem đồ bỏ vào phòng anh ấy, ông ở dưới canh chừng giúp nha”

Thẩm Phóng cảm thấy cô đầu óc bị động kinh: “Bà muốn trèo cửa sổ? Vì cái gì mỗi lần đều phải lén lút làm như vậy! Cảnh sát bắt bà đó!”

“Cảnh sát mới không rảnh quản loại chuyện này được không!” Cô nói với vẻ đương nhiên: “Với lại, tui tìm Ngôn Mạc vẫn là trèo cửa sổ à, đừng nói hiện tại không ở,trước đây anh ấy ở, tui cũng thường xuyên trèo, thói quen từ nhỏ đến lớn, hiện tại một ngày không trèo vài lần cả người đều không thoải mái.”

Trèo cửa sổ bị Đồng Dao nói thành một sự nghiệp to lớn, hắn không còn lời nào để nói.

Không tốn vài phút, Đồng Dao đã dẫm lên trên bức tường trang trí bên ngoài, giơ tay liền có thể câu đến cửa số lầu hai, cô đắc ý mà hướng hắn phất tay.

Hắn nhìn đến khϊếp vía hãi hùng: “Bà cẩn thận một chút!”

Cô hướng hắn huýt sáo, ngựa quen đường cũ mà đẩy cửa sổ lầu hai ra, nâng song cửa sổ lên, giây tiếp theo, chân phải đã vượt qua cửa sổ, ngay sau đó cả người liền nghiêng ngồi xuống cửa sổ, thân phải bên trong, thân trái bên ngoài.

Cô đang muốn nhảy vào trong phòng, dưới lầu lại truyền đến âm thanh cọ xát kịch liệt giữa bánh xe ô tô và mặt đất, theo sau đó là dồn dập tiếng bước chân.

Cô động tác dừng lại một chút, quay đầu nhìn xuống dưới, liền nhìn thấy một cảnh sát mặc chế phục với bộ đàm nói: “Biệt thự Thanh Thiển Loan có người khả nghi đang trèo vào nhà ăn cắp, yêu cầu chi viện!”

Đồng Dao: “….”

Cô muốn chém chết miệng quạ đen Thẩm Phóng.

Cảnh sát trẻ thu hồi bộ đàm, trừng mắt nhìn đôi mắt hóa thạch của Thẩm Phóng, nghiêm túc chất vấn cô gái trên cửa sổ: “Hiện tại quay đầu lại còn kịp!”

Cô ngồi trên cửa sổ xấu hổ cười, muốn giải thích, cảnh sát trẻ lại lần nữa đặt câu hỏi: “Trên lưng cháu là thứ gì?”

Đồng Dao biết lúc thành thật vẫn là phải thành thật, “Đây là khung xương nam 35 tuổi a, chú nhìn một chút, này là cánh tay, này là chân dài, có phải khá xinh đẹp không….”

Cô nói đến một nửa, cảnh sát trẻ đã một lần nữa cầm lấy bộ đàm: “Người khả nghi mang theo bộ xương người, thỉnh lập tức báo cho chi đội trinh sát.”

Cô: “…”

Cô phảng phất nghe được lời tử thần triệu hồi, cô đành chạy nhanh đến giải thích, “Đây là tiêu bản y học, không phải là thật”

Cảnh sát trẻ biểu tình càng thêm nghiêm túc, mắt sáng như đuốc mà nhìn chằm chằm cô, cô đem khung xương hình người ôm đến phía trước: “Chú vẫn không tin đây là giả?”

Cảnh sát trẻ gật đầu.

Cô không hề nghĩ ngợi, “Răng rắc” một tiếng liền đem đầu khung xương khô lấy xuống, cô ném xuống cho đồng chí cảnh sát: “Chú nhìn kỹ xem! Rõ ràng mà!”

Cảnh sát trẻ: “…”

Cảnh sát trẻ như thế nào cũng không nghĩ tới cô gái trên lầu sẽ đột nhiên ném đầu của bộ xương khô xuống dưới, không nghiêng không lệch mà vừa vặn nện ở trong lòng ngực hắn.

Hắn hít thật sâu một hơi, duy trì hình tượng, nhưng hắn làm cảnh sát lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên “tay không nhận đầu người”, sợ tới mức đột nhiên ném đầu khô ra, liên tiếp lui vài bước về phía sau.

Thẩm Phóng nhìn trên mặt đất cái đầu khô lăn vài vòng nhanh như chớp, hắn đồng tình nhìn đồng chí cảnh sát.

Cảnh sát trẻ sắc mặt rõ ràng càng kém.

Đồng Dao không biết xảy ra vấn đề ở điểm nào, cô chỉ có thể tiếp tục nửa thật nửa giả mà nói vọng xuống: “Cháu không phải ăn trộm, sống ở đối diện kia, chú tìm quản lí bất động sản tra một chút sẽ biết, đây là nhà bạn trai cháu.”

Nhà bạn trai --------

Cô đem chính mình nói đến đỏ mặt, cô kỳ thực chỉ đơn phương thích anh, hiện tại nói thành bạn trai có chút không thích hợp, còn có điểm thẹn thùng, nhưng nghe lên thật tốt đẹp.

Cảnh sát trẻ chỉ căn phòng phía sau cô, truy vấn: “Nhà bạn trai cháu?”

Cô gật đầu như tỏi, dù sao ngày mai anh mới về, nói vậy anh cũng không biết, cô sảng khoái mà đồng ý, “Đúng vậy, nhà bạn trai cháu”

Ai ngờ cô dứt lời còn chưa đến vài giây, bên tai đã truyền đến một thanh âm thanh thanh đạm đạm, thong thả ung dung hỏi: “Ai là bạn trai cô?”

Lần đầu tiên cô chân chính cảm nhận được cái gì gọi là ngây ra như phỗng, cô không thể tưởng tượng mà quay đầu hướng vào trong phòng, liền nhìn đến “bạn trai” đứng ở cửa phòng cách mấy mét, sống lưng thẳng tắp, đôi tay đơn giản mà bỏ vào trong túi, khoan thai mà nhìn mình.

Cô dùng sức nhắm mắt lại, lại mở, máy móc mà lặp lại ba lần, “bạn trai” vẫn đứng ở chỗ đó.

Cô không tin chuyện ma quỷ, nhưng giờ khắc này, cô có chút cảm thấy khung xương trong ngực có điểm âm khí nhè nhẹ, cô có chút bừng tỉnh mà cẩn trọng nhìn về đồng chí cảnh sát bên dưới: “Chú cảnh sát, cháu sợ.”

Cảnh sát trẻ: “Sợ cái gì?”

Cô gắt gao ôm khung xương hình nhân: “Sợ ma”

Cảnh sát trẻ: “….”

============================================

edit: tui nói chớ bả lì như quỷ dị

Cảm ơn mọi người theo dõi