Chương 4

Lại một lần nữa tan rã trong không vui, rõ rảng chỉ cách một con phố, Đồng Dao lại ba ngày liên tiếp chưa từng nhìn thấy Ngôn Mạc.

Phó Tô Ngôn (anh trai Đồng Dao) đi công tác trở về liền nhìn đến cô hồn bay phách lạc ngồi ở phòng khách, anh cô không cần đoán cũng biết chuyện gì xảy ra, anh cô chậm rì rì đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, chủ động hỏi: “Đang nghĩ cái gì?”

Cô ngữ khí kinh người: “Tư xuân”

Phó Tô Ngôn: “….”

Anh cô nhẹ nhàng gõ hai cái lên đầu cô, mang theo ý cảnh cáo nhẹ: “Nói chuyện đàng hoàng”

Cô nghiêm túc nhìn về phía anh cô: “Ca, em giống như dọa đến Ngôn Mạc”

Anh cô đã nghe cha nói chuyện tình hai ngày trước, anh ta cảm thấy buồn cười: “Em lại làm cái gì?”

Cô có chút ảo não: “Anh ấy nói em béo, em còn nói ngực mình lớn”

Anh cô “….”

Cô thở một hơi dài, càng thêm ảo não: “Em cũng không sẽ như vậy, sắp phải khai giảng, em sợ anh ấy không ở mấy ngày thì liền phải đi, lần tiếp theo thấy anh ấy là chừng này sang năm, một năm rất lâu nha, em chính là muốn nói với hắn….”

Phó Tô Ngôn là người thông minh “Em muốn nói nó rằng em đã trưởng thành, em không muốn Ngôn Mạc vẫn luôn đem ngươi đối đãi như em gái”

Cô gật đầu như tỏi băm.

Phó Kim Tinh vẫn luôn ở phòng bép bận việc, đem canh gà đã hầm vài tiếng đồng hồ mang ra vừa lúc nghe được câu này của khuê nữ.

Ông đáp lời: “Tiểu Mạc khi nào đem con thành em gái, còn không phải chỉ là hàng xóm bình thường sao?”

Hàng xóm đã đành, lại là hàng xóm bình thường…

Cô ngã ra sô pha kêu rên một tiếng: “Cha cùng anh nói xem Ngôn Mạc học y ở Thanh Hoa hay Bắc Đại? Bắc Kinh cách An Thành xa như vậy, ta về sau liền không có cơ hội nhìn thấy anh ấy.”

Phó Tô Ngôn đạm nhiên dựa vào sô pha, ngữ khí nhàn nhạt: “Cho nên em mới gấp như vậy, không phải quang minh chính đại đi cửa chính mà trèo cửa sổ nhà người ta, em sợ nó lập tức đi?” Anh cô tiếp tục nói: “Em còn chưa biết?”

Cô đáng thương hề hề “Biết cái gì?”

Anh cô ánh mắt đầy ý cười: “Không phải Thanh Hoa cũng không phải Bắc Đại, Ngôn Mạc giống em đậu vào An Đại”

……….

Phó Kim Tinh làm xong một bàn đồ ăn, ông cởi tạp dề ra, trong phòng khách chỉ có Phó Tô Ngôn, Phó Kim Tinh kỳ quái hỏi: “Em con đâu?”

Phó Tô Ngôn cười như không cười mà nhìn phụ thân: “Sang Ngôn gia”

Phó Kim Tinh nhìn con trai với ánh mắt khó hiểu, đến khi ông nhìn thấy thiếu mất hai cái chén đĩa trên bàn ăn: “Tam hoàng gà cha hầm ba giờ đâu”

Phó Tô Ngôn ngữ điệu bình thản mà đáp: “Dao Dao cầm đi đưa cho Ngôn Mạc”

“Đầu cá cha kho đâu”

“Cũng đưa cho Ngôn Mạc”

“Giữa trưa chúng ta ăn gì”

Trên bàn chỉ còn một mâm rau xanh, Phó Tô Ngôn lấy áo khoác tây trang, quyết đoán đi ra ngoài: “Trưa nay con ăn ngoài”

Phó Kim Tinh nghiến răng nghiến lợi: “Đồng Dao! Con ăn cây táo rào cây sung vương bát đản!”

….

“Hắt xì” Đồng Dao đánh một cái hắt xì thật lớn, cô làm bộ dạng hổ thẹn mà nhìn thiếu niên đối diện: “Ban ngày ban mặt không biết ai lại nhớ đến em, thật ngượng ngùng a”

Ngôn Mạc ngước mắt, đáy mặt hé lên chút ảm đạm: “Cô sẽ ngượng ngùng?”

Đồng Dao biết anh là cười cô buổi tối hai ngày trước không lựa lời, cô chân chó mà múc nửa chén canh gà đưa cho anh, nói sang chuyện khác: “Em cực cực khổ khổ ba giờ cố ý hầm canh gà cho anh, nếm thử hương vị như thế nào?”

Anh cúi đầu, nhìn chén nhỏ trong tầm tay mà đẩy lại, phía trên cùng trôi nổi vài miếng nấm: “Cô làm?”

Cô dùng sức gật đầu: “ Nấm này là đêm qua em lên núi hái, gà này lúc về em tìm thầy nói xem qua, là năm năm khó gặp được gà tốt, ăn có thể kéo dài tuổi thọ, bổ thận tráng dương”

Cô này há mồm là…khai quá sáng đi?

Ngôn Mạc thực nhẹ mà nhấp khỏe môi, ngữ điệu lãnh đạm mang thêm một tia trào phúng: “Bổ thận tráng dương?”

…Khai quá mức.

Cô cười rộ lên, biểu tình vô tội lại thuần khiết: “Chính là ý muốn dự phòng bị cảm mạo”

Anh đem chén nhỏ đưa lại vào tay cô: “Vậy cô ăn nhiều một chút”

Cô “….”

Cô ngoan ngoãn mà đem đùi gà múc vào chén mình, lịch sự văn nhã mà ăn.

Anh quá hiểu cô, hai mươi phút trước hấp tấp tới cửa, đột nhiên hiện tại lại ngoan như vậy, khẳng định lại đánh chủ ý quỷ gì: “Cô có chuyện gì?”

Khó có khi Ngôn Mạc chủ động mở miệng, cô gấp không chờ nổi mà nói chính sự: “ Hiện tại chúng ta là bạn cùng đại học, em nhát gan, về sau đi học, lúc tan học còn phiền toái Ngôn Mạc ca ca chiếu cố nhiều một chút”

Ngôn Mạc mi mắt hơi xốc, ánh mắt lãnh: “Cô nhát gan?”

Cô phóng đà âm lượng: “Em chẳng phải là tiểu nữ sinh sao!”

Ngôn Mạc lạnh lùng vạch trần: “ Cô không phải là đại cô nương sao?”

Đồng Dao: “….”

Đồng Dao ra vẻ trấn định, nội tâm bên trong gào thắt, này là không qua được!

Anh chăm chăm mà nhìn cô liếc mắt một cái

Cô quy quy củ củ mà tạo bật thang đi xuống cho mình: “Em nghe ba em nói thành tích thi đại học của anh rất tốt, so với Trạng Nguyên đại học thành phố kế bên chỉ thấp năm điểm, những trường ở Bắc Kinh anh có thể tùy tiện xét tuyển….”

Anh đánh gãy: “Nói trọng tâm”

Cô chờ mong nhìn anh: “Vì sao lại báo An Đại?”

Ngôn Mạc trầm mặc nhìn cô.

Đồng Dao đối diện anh, cười ra một cái lúm đồng tiền thực ngọt trên má: “Là…là bởi vì em sao?”

Âm điệu cô mềm mại ngọt ngào, giống như được bọc đường.

Ngôn Mạc rũ mắt nhìn nàng, hàng mi dài trước mắt rũ xuống tạo một bóng râm, thần sắc không rõ.

Cô đương nhiên biết sẽ không phải vì cô, đến nỗi vì cái gì đột nhiên hỏi như vậy, đơn thuần chính là muốn trêu anh một chút.

Ngôn Mạc càng lạnh nhạt an tĩnh, cô càng muốn xem phản ứng bất đồng của anh.

Anh như dự kiến mà biểu tính lãnh đạm trên mặt, cô duỗi tay, túm lấy góc áo anh: “Thật là bởi vì em sao?” Cô tiếp tục trêu anh.

Ngôn Mạc vẫn như cũ trầm mặt, cửa lớn vừa vặn bị đẩy ra, có người tiến vào.

Anh đem tay cô kéo ra, không mang theo cảm tình gì mà phân phó: “Lâm thúc, đem người tiễn đi”

Lâm Hải mới vào được cửa còn chưa biết rõ đã xảy ra tình huống gì, đáng nói là cô vô thiên vô pháp không nghe lệnh đuổi người của anh, ông đành tiến đến túm lấy cô kéo ra cửa: “Dao Dao, đừng làm cho Lâm thúc khỏ xử, cũng đừng khổ sở”

Cô đương nhiên không muốn làm Lâm Hải khó xử.

Nhiều năm như vây, cô bị đuổi cũng không biết bao nhiêu lần, muốn nói là khổ sở, thật đúng là không đến mức quá đáng.

Đồng Dao bị kéo ra cửa, bình tĩnh suy nghĩ đến có thể tối hôm qua thức đêm truy cung đấu kịch.

Cô mâu bị kéo đến cửa, trong phòng anh đang muốn lên lầu, cô không hề nghĩ ngợi liền hô ra: “Thần thϊếp oan uổn!”

Không khí đột nhiên yên lặng.

Lâm Hải cười đến cả mặt đều đỏ, ngay cả ngày thường anh lãnh đạm tự phụ, cũng đối với lời cô vừa kêu trong nháy mắt cứng đờ cả người.

Đồng Dao: “…”

Xấu hổ, tội lỗi

Đồng Dao hổ thẹn, bên kia anh nhìn với ánh mắt đầy phức tạp, cô nghiêm trang mà sửa miệng: “Thần thϊếp trừng phạt đúng tội”

Ngôn Mạc: “….”