Chương 5

Ánh sáng quán bar lúc sáng lúc tối, âm nhạc ồn ào náo động chói tai.

Trong một góc, Đồng Dao ngồi một mình uống rượu

Thẩm Phóng không đành lòng, kéo ghế dựa ở bên cạnh cô ra ngồi xuống: “ Hôm nay như thế nào rảnh rỗi lại đây? Không phải bà nói gần đây có hoạt động gì cũng không cần kêu bà sao?”

Đồng Dao ngửa đầu uống sạch hơn phân nửa ly, thở dài: “Thảm a”

Thẩm Phóng vẫn không nhúc nhích nhìn cô, “Thảm cái gì? Còn chưa đem Ngôn Mạc ca ca của bà thu phục được?”

Đồng Dao gật đầu, lại than: “Khó a---“

Thẩm Phóng vỗ vỗ bả vai cô: “Nóng vội không ăn hết đậu hủ nóng, tương lai còn dài”

Đồng Dao than lại than: “Chỉ cần có thể ăn đến đậu hủ, ai quản hắn nóng hay lạnh chứ? Sao đều được.”

Tuyên truyền giác ngộ, khiến con người ta tỉnh ngộ.

Thẩm Phóng đồng thời cảm khái, cũng không quên châm chọc một chút: “Liền đậu hủ cũng chưa ăn đến? Vậy ngươi một tuần đều đang làm gì?”

Cô than còn than: “Đừng nói nữa” Cô bưng lên chén rượu hướng lên miệng mà uống.

Thẩm Phóng có chút lo lắng, đáp lại hành động của cô, khuyên cô: “Uống ít thôi, tuổi này bà sống chưa dài đâu”

Cô lắc đầu: “Không dài cũng thế, đã đủ lớn”

Thẩm Phóng không hiểu ra sao: “Nơi nào đủ lớn?”

Đồng Dao nào có tâm tình giải thích, đem ly rượu tiếp tục hướng lên miệng uống, tang tang thương thương: “Uống đến chết”

Thẩm Phóng lập tức liền phát hỏa, hận sắt không rèn được thép mà nhìn cô: “Tỉnh lại một chút! Hiện tại ở chỗ này uống rượu mua say thì tính cái gì? Nhìn tiền đồ của bà một chút! Uống rượu có thể giải quyết được vấn đề sao? Đồng Dao, bà làm tui thất vọng rồi!”

Hắn kích động mà rống, đoạt lấy ly rượu trong tay cô, ngửa ra uống một hơi cạn sạch.

Còn lại vài giọt bọt khí lên men, hắn sửng sốt: “Như thế nào là Coca?”

Cô than đến không thể than hơn: “Uống rượu không thể giải quyết vấn đề, uống coca có thể”

Hắn: “…”

Quán bar ồn ào náo động, hai người ngồi không được vài phút, hắn liền nhận liên tiếp 2 cuộc điện thoại.

Cô vẫn giả nhân giả nghĩa: “Vội thì không cần bồi tui, tui ngồi một lúc liền trở về.”

Hắn cùng cô bất động, quán bar trước mắt này rộn ràng nhốn nháo, lão bản chính là Thẩm Phóng.

Hắn so với cô lớn hơn hai tuổi, cũng là An Đại, quán bar này là lúc sinh nhật hắn 18 tuổi, anh hắn cho, ở phồn hoa đô thị chiếm một vị trí nhỏ.

Trong lòng cô trống rỗng, hai tháng trước cô sinh nhật 18 tuổi, Phó Tô Ngôn tặng cô hai xe máy điện, xem cách mua vui của nhà giàu trước mắt, lòng cô thật chua nha.

Phó Tô Ngôn rõ ràng so với anh Thẩm Phóng có tiền hơn, không chỉ là lão bản phía sau công ty truyền thông Tô Ngữ, là giảng viên trẻ nhất Học viện điện ảnh, giới giải trí có nhất nhiều tiểu hoa đán nổi tiếng từng là học sinh của anh cô, vì cái gì mà em gái như cô liền như vậy… hào phóng đâu?

Cô nghĩ không ra, dứt khoát không nghĩ.

Thẩm Phóng ra hiệu bartender đưa ly rượu, quay đầu hỏi cô: “Chuyện Tiêu Dương thế nào?”

Cô nghe nhắc đến tên này liền nổi khí: “Còn có thể thế nòa, hơn nửa tháng còn chưa gặp người, tiểu tử kia khẳng định trốn bà đây”

Hắn hỏi: “Bà không so đo tính toán?”

Cô trầm mặc, nhắc tới hành động của mình đối với Ngôn Mạc mấy nay, cô độ lượng khoan hồng mà nói: “Thôi, không so đo, Ngôn Mạc ca ca đã trở lại, bà đây là thành thành thật thật làm người, thành thật sinh hoạt kiên định, luôn đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ như vậy không tốt”

Hắn nhẹ nhàng thở ra, vui mừng mà nhìn cô: “Bọn Tiêu Dương ở ghế lô tụ hội, tui vừa rồi còn lo lắng bà cùng nó xung đột, bà không so đo tui liền an tâm rồi…”

“Bá” một chút, cô đột nhiên đẩy ghế dựa ra: “Ghế lô nào? Tên hỗn đãn này, hôm nay bà lộng chết hắn!”

Thẩm Phóng chấn kinh rồi: “Bà mẹ nó không phải nói không so đo sao!”

*

Ở ghế lô, vài nam nhân đang ngồi tập trung tinh thần đánh cờ.

Thẩm Phóng cùng cô đều đẩy cửa tiến vào một hồi cũng không ai phản ứng một chút.

Cô không có kiên nhẫn, khom lưng nhặt lên chiếc gối ở sô pha gần nhất ném vào đám người bên trong.

Tiêu Dương bị gối bay tới đập trúng, vừa định phát giận, nhìn ra cửa thấy cô, hắn nhảy dựng lên: “Đồng…Đồng…Đồng Dao, bà như thế nào mà hồn không tan như vậy?”

Cô ngoài cười nhưng trong không cười mà xén tay áo: “Còn không phải vì quá nhớ ông”

Tiêu Dương trốn, ý đồ muốn giảng đạo lý: “Chuyện này có bao nhiêu lớn chứ, đến nỗi bà so đo như vậy sao?”

Cô không nói lời nào.

Tiêu Dương tiếp tục khuyên: “Không sai biệt được, xé mặt thật khó coi”

Cô mỉm cười gật đầu.

Tiêu Dương thở ra nhẹ nhàng, cô quay đầu phân phó Thẩm Phóng: “Ông đi tìm ống thép, cứng một chút”

Tiêu Dương: “….”

…..

Nói đến chuyện Tiêu Dương, cô liền sinh khí.

Nửa tháng trước, cô cỡi xe máy điện quy củ ở trên phố mà hóng gió, Tiêu Dương mở Ferrari hắn ra chậm rì rì đi theo phía sau mà nhục nhã cô một đoạn đường, hại cô té một cái liền tính toán, cuối cùng cư nhiên còn thả chó dọa cô.

Từ nhỏ cô không sợ trời không sợ đất, duy nhất sợ mỗi chó, lúc ấy cô sợ tới mức chạu suốt qua hai con phố.

Cái này gọi là người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta….

Không đợi tới ống thép của Thẩm Phóng, cô thật sự đã nhịn không được, xông lên trước, nắm lấy đầu tóc Tiêu Dương: “Mẹ nó ông cư nhiên thả chó dọa bà! Ai cho ông gan lớn như vậy!”

Tiêu Dương không nghĩ tới cô sẽ động thủ: “Buông tay buông tay! Bà mẹ nó buông tay cho tui! Là trước đây bà châm ngòi ly gián khiến tui cùng tiểu khúc phải chia tay, sau tui thả chó ra dọa bà, bà như thế nào lại không nói lý!”

Tiểu Khúc trong miệng Tiêu Dương kêu Khúc Nhạc, là bạn gái hắn, cũng là bạn cao trung của cô, hai người quan hệ không tồi, Tiểu Khúc muốn cùng Tiêu Dương chia tay bởi vì Tiêu Dương trầm mê chơi game, luôn vắng vẻ Tiểu Khúc, mà không phải cô ở bên trong châm ngòi ly gián.

Cô cũng lười cùng tên hỗn đản mê game bỏ bạn gái này giải thích.

Hai người xông vào đánh nhau.

Tuy rằng Tiêu Dương là nam, nhưng cô từ nhỏ đã học Taekwondo, Tiêu Dương không có ưu thế, hắn ôm đầu dùng sức la lên: “Người đàn bà đanh đá này! Qủa thực chính là người đàn bà đanh đá mà! Khó trách Ngôn Mạc không thích ngươi!”

Cô dừng quyền đấm ở giữa không trung: “Ông nói cái gì? Ai không thích tui?”

…………….

“Bên phải, hướng lên phải một chút, lên chút nữa.” Tiêu Dương dựa vào sô pha, hai chân đặt tùy ý ở trên bàn trà “Qúa mạnh, nhẹ một chút, nhẹ một chút!”

“Như vậy sao?” Cô ngồi xổm bên cạnh hắn, tươi cười thân thiết mà hầu hạ: “Như vậy có phải hay không thỏa mái hơn một chút?”

Tiêu Dương vừa lòng gật đầu.

Thẩm Phóng vọt vào ghế lô giơ ống thép, bị hình ảnh trước mắt chấn động đến nói chuyện cũng lắp bắp: “Đồng Dao… bà đang làm gì… Như thế nào sẽ…như thế nào sẽ…”

­-------------như thế nào mà thành như vậy?

Tiêu Dương liếc nhìn ống thép thô trong tay Thẩm Phóng ước chừng to cả nắm tay, vui sướиɠ kho có người gặp họa mà hỏi Đồng Dao: “Như thế nào, bà muốn đánh tui?”

Đồng Dao khoa trương mà lắc đầu: “Làm sao có thể, cho tui mười lá gan cũng không dám”

Tiêu Dương cố ý đuổi theo không bỏ: “Vậy bà muốn ống thép làm gì?”

Đồng Dao mặt không đổi sắc nói: “Tui là muốn cho Thẩm Phóng biểu diễn cho ngươi một đoạn múa cột thôi”

Thẩm Phóng: “….”

Tiêu Dương: “….”