Chương 8

Trong những bộ phim hoạt hình nổi tiếng mà Nhu Nhu đã xem trước đây, trẻ con đều sống với ba ba.

006 vội vàng muốn giải thích với cậu rằng Phí Chấp Diên không phải là người tốt.

Nhưng 006 chợt nhớ đến trước đây, khi ở trong khoang truyền tống, vì để an ủi Nhu Nhu cô độc mà nó đã bịa ra rất nhiều lời nói dối về ba ba của cậu.

Lõi hệ thống 006 lập tức đóng băng.

Nó muốn quay về quá khứ, xóa sạch toàn bộ dữ liệu về những lời thề son sắt như Phí Chấp Diên yêu thương và mong chờ sự trở lại Nhu Nhu đến mức nào!

"Khụ, ba ba của cậu vẫn còn nhiều việc phải làm, chúng ta đi trước rồi sau này quay lại nhé."

006 thật sự không còn cách nào khác, chỉ đành phải tiếp tục lừa gạt nhóc con.

Nhu Nhu bĩu môi, xoay đầu, dùng hành động bày tỏ sự từ chối.

Nhu Nhu trở mình, xoắn cái đuôi nhỏ, bò nhanh về phía Phí Chấp Diên.

006 thật sự lo lắng nhưng nó không có thân thể, chỉ có thể bám vào não của Nhu Nhu dưới dạng năng lượng, hoàn toàn không có cách nào để ngăn Nhu Nhu đến gần boss phản diện.

Năng lượng của nó còn cần thời gian để tích lũy và hồi phục, nếu sau này Phí Chấp Diên ra tay với Nhu Nhu, nó thậm chí còn không thể tạo lá chắn năng lượng để bảo vệ cậu!

Khi 006 sắp phát điên, Nhu Nhu đã bò đến mép giường với tốc độ cực nhanh, cậu giơ cánh tay mũm mĩm của mình ra, túm lấy góc áo của Phí Chấp Diên.

"Bá ~ nha nha!"

Cảm nhận được sức nặng từ góc áo của mình, Phí Chấp Diên nhíu mày, xoay người lùi về sau một bước.

Cũng may anh còn nhớ trong phòng này chỉ có một đứa trẻ con nên lực tinh thần vừa ngưng tụ trên tay không phóng ra trước tiên.

Góc áo trong bàn tay nhỏ bé của Nhu Nhu trượt đi, cậu nghiêng đầu, nhìn lòng bàn tay của mình một cách khó hiểu.

Nhưng cậu mắc bệnh hay quên, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Phí Chấp Diên đang nhìn mình chằm chằm, cậu lập tức phấn khích muốn nhào tới.

Nhu Nhu vốn đã bò đến mép giường, cú vồ này khiến một nửa thân người của cậu lơ lửng trên không.

Khoảng cách giữa hai người hơi xa nên Nhu Nhu không chạm được đến người Phí Chấp Diên, ngược lại còn ngã chúi đầu xuống đất.

006 hoảng sợ, vội vàng muốn đỡ nhưng phát hiện chút năng lượng vừa hồi phục kia của nó còn không đủ để gãi ngứa.

Ngay khi đầu nhỏ của Nhu Nhu sắp chạm đất, Phí Chấp Diên giơ tay, túm lấy gáy của nhóc con.

Nhìn Nhu Nhu bị xách giữa không trung, vẻ mặt ngơ ngác, ánh mắt thơ ngây, Phí Chấp Diên bất giác nheo mắt.

"Lộn xộn gì vậy?"

Nhu Nhu vẫn đang ngốc nghếch nha nha, vừa nghe thấy ba ba nói chuyện, đuôi càng thêm phấn khích quẫy tứ tung.

"Bá ~ ôm, ôm nha ~"