Chương 11: Tôi đang quyến rũ cậu đó

“Nhã Nhã, cậu vẽ xong chưa, tay tôi tê rồi, có thể đổi tư thế khác không?”

Nguyễn Kiều Kiều bất chợt quay mặt lại không báo trước, tư thế bò, rướn người về phía trước, định nhìn bức vẽ của thiếu niên.

Cây bút chỉ trong tay Tần Nhã Úc gãy ngòi, cậu ta nín thở, nhìn bộ ngực trắng như tuyết hiện ra trong tầm mắt vì tư thế bò của cô, như hai quả đào thơm ngon mọng nước đang rủ xuống, khiến người nhìn thấy thèm nhỏ dãi.

Nguyễn Kiều Kiều lập tức nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt cậu thiếu niên, cô vươn đầu lưỡi hồng hào liếʍ môi dưới, cố ý nghiêng người, làm đôi bầu ngực tròn đầy kia lúc lắc càng thêm sinh động, Tần Nhã Úc chỉ thấy hai má bỏng rẫy, trên mặt vã mồ hôi.

“Nhã Nhã…”

Nguyễn Kiều Kiều hạ nụ đào chạm vào bàn vẽ của thiếu niên, lúc này cậu ta đã cứng đờ như tượng, cô vui vẻ cười, ngón tay khẽ chạm nhẹ vào mũi cậu ta.

“Nhã Nhã ngốc…”

Tần Nhã Úc biết cô đang chọc ghẹo mình, cái đồ lừa đảo này! Cậu vừa thẹn vừa giận, bắt lấy cổ tay cô, nắm chặt, mạnh mẽ đè cô gái xuống.

“Em đang đùa tôi à?”

Mắt Tần Nhã Úc sáng như đuốc, khóa chặt cô gái như bông hoa xinh đẹp mỏng manh dưới người mình.

Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, vô cùng thẳng thắn.

“Không, tôi đang quyến rũ cậu đó!”

Hai cánh tay cô như sợi dây leo, quấn quanh bả vai cậu ta.

“Chẳng phải em không thích tôi sao?”

Màu mắt Tần Nhã Úc trầm đi, quay mặt đi, lúc cô nói chia tay với cậu ta vô tình kiên quyết, cậu ta nhớ rõ như in, khắc ghi trong lòng.

Nguyễn Kiều Kiều thở dài, nguyên thân tạo nghiệp, xem ra trái tim thủy tinh của thiếu niên đã tan vỡ rồi.

“Nhã Nhã, tôi thật sự biết lỗi rồi, xin lỗi”.

Cô cẩn thận nắm lấy tay áo thiếu niên, lắc lắc.

“Một câu xin lỗi là đủ sao?”

Tần Nhã Úc lạnh lùng nói, ánh mắt liếc về đôi chân của mình.

Nguyễn Kiều Kiều cùng nhìn chân cậu ta, phải nói là lần này đúng là bài học bi thảm, hậu quả của một thoáng xúc động, kết quả là nằm trên giường bệnh bao nhiêu ngày, người bình thường ở lâu thế đều ngột ngạt phát điên rồi, huống hồ là cậu chủ nhỏ yếu ớt mỏng manh này.

“Vì thế tôi mới muốn dỗ cậu vui…” Nguyễn Kiều Kiều cúi đầu nói.

“Cho tôi.”

Tần Nhã Úc đột nhiên thốt ra hai chữ.

Nguyễn Kiều Kiều sững sờ, Tần Nhã Úc quay mặt đi, dường như cũng cảm thấy yêu cầu của mình hơi quá đáng, mặt nóng bỏng, đỏ chót, lan ra tận sau tai.

“Được.”

Nguyễn Kiều Kiều đáp.

Tần Nhã Úc quay ngoắt lại nhìn cô, khuôn ngực phập phồng, ánh mắt phức tạp.

“Dù sao tôi cũng dâʍ đãиɠ mà, miễn là cậu không chê, đồng ý tha thứ cho tôi”.

Giọng điệu Nguyễn Kiều Kiều làm người ta không phân biệt được vui buồn, chẳng biết cô cố ý hay thật sự không quan tâm nữa.