Chương 4: Đến chuộc tội

Nguyễn Kiều Kiều lấy tiền xong, lập tức bắt một chiếc taxi, lòng như lửa đốt lao đến bệnh viện.

Cô lại phải đi trả nợ cho cái tính đào hoa của nguyên chủ, vội vàng an ủi bản thân là thằng nhóc kia đang nằm ở trong bệnh viện, nếu không cô sẽ xong đời.

Bối cảnh của thằng nhóc kia quá cứng cáp, cũng được người nhà bảo vệ quá tốt, không ngờ lại gặp tiểu yêu tinh hung ác như cô, cho nên bọn họ ghét bỏ cô, để cho cô thân bại danh liệt đến khi nào nguôi giận mới thôi.

Bây giờ cô đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Nguyễn, giống như một con chó đi lạc, đến khi trời tối sẽ có mấy người nhân cơ hội đó mà chuốc thuốc mê, bắt cóc cô rồi bán đến mấy nước Trung Đông làm gái mại da^ʍ, cuối cùng bị đàn ông chơi đến chết đi sống lại.

Ai ya! Quá tàn nhẫn, quá đáng sợ mà!

Nguyễn Kiều Kiều biết tình cảnh nguy cấp, cho nên dù bên ngoài có mấy tên vệ sĩ cao lớn ngăn lại, cũng không lo mặt mũi tê tâm liệt phế hướng về phía trong phòng bệnh kêu khóc.

“Nhã Nhã! Tôi sai rồi! Tôi thực xin lỗi cậu! Van xin mọi người để cho tôi đi vào.”

Năm phút sau, Nguyễn Kiều Kiều kêu cha gọi mẹ quỷ khóc sói tru, rốt cuộc cũng được người bên trong cho vào.

Tần Nhã Úc sắc mắt phức tạp nhìn Nguyễn Kiều Kiều khóc đến mức cặp mắt sưng đỏ đáng thương.

Nguyễn Kiều Kiều cũng đang quan sát Tần Nhã Úc, một tiểu thịt tươi dễ thương ngoan ngoãn như vậy, nguyên thân này nói không cần liền không cần, thật là phí phạm đồ tốt.

Thật ra sau khi bị xe đâm, Tần Nhã Úc cũng mau chóng tỉnh ngộ, mới biết tình yêu đã bị bỏ rơi, lòng tự ái của cậu ta bị tổn thương. Cậu ta cũng có rất nhiều cô gái theo đuổi, nhưng cũng giống như Nguyễn Kiều Kiều rất táo bạo và dễ xúc động, vừa đúng lúc không có thứ để trêu ghẹo.

Sau đó cậu ta mới biết, nguyên nhân là bởi vì cô kinh nghiệm đầy mình, trải qua với vô số người, và có thể thích ứng rất nhanh chóng.

“Nhã Nhã, thật xin lỗi, là tôi không đúng, là tôi không tốt, tôi bây giờ trên người không có một đồng nào để về nhà, tôi biết đây là báo ứng của tôi, tôi muốn chuộc tội, mong cậu tha thứ cho tôi.”

Cô nháy mắt một cái, nước mắt hạt lớn hạt nhỏ liền lăn xuống, vừa khóc bên cạnh vừa nói xin lỗi.

Nguyễn Kiều Kiều nhìn biểu cảm này của thiếu niên thì cũng biết cậu ta hẳn là nghĩ thông suốt rồi, vốn nên là vậy, hai người thật ra mới quen nhau có được nửa tháng mà thôi.

Lấy đâu ra tình cảm sâu đậm đến mức đang sống lại muốn tìm đến cái chết cơ chứ.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, trái tim của thiếu niên rất mềm yếu, sự đáng thương của cô đối với cậu ta coi như vẫn có hữu dụng.