Chương 8: Ra lệnh đuổi khách

Có điều, trước mặt Tần Nhã Úc, tên ác ma này lại trở nên vô cùng hiền từ và gần gũi, ân cần căn dặn vài câu.

“Cô Nguyễn, xin ra đây với tôi một lát”.

Ngay khi Nguyễn Kiều Kiều đang nghĩ quan hệ của hai cậu cháu này có vẻ không tốt lắm, Mục Yến đột nhiên nói.

Nguyễn Kiều Kiều biết đây là một người tàn nhẫn, lòng dạ ác độc, đối đãi với người thân lại ấm áp như gió xuân tháng ba, đối xử với người ngoài lạnh lùng vô tình như tháng mười hai mùa đông lạnh lẽo.

Cô cũng không dám nhiều lời với Tần Nhã Úc, cau mày đi theo sau Mục Yến ra khỏi phòng bệnh.

“Cô Nguyễn, mong cô đừng xuất hiện trước mặt Tần Nhã Úc nữa”.

Mục Yến nói thẳng, trực tiếp ra lệnh.

Mục Yến vốn không coi cô nhóc này ra gì, bởi vì suýt nữa Tần Nhã Úc đã mất mạng vì cô.

Năm đó, chị gái anh ta sinh nở khó khăn, chỉ để lại một đứa con, người lớn trong nhà coi cậu ta như huyết mạch duy nhất mà cưng chiều yêu thương. Tuy Mục Yến cảm thấy nuôi dạy con trai thành ngây thơ lương thiện như thế không phải chuyện tốt, nhưng anh ta cũng không tiện xen vào chuyện giáo dục của người lớn.

Tuy nói có nhà họ Tần chống lưng, nhưng cũng khó đề phòng được “yêu ma quỷ quái” bên ngoài, cũng đâu có thể bảo vệ cậu ta cả đời.

Nhìn đi, xảy ra chuyện, nhưng may mắn thay, vấp ngã rồi sẽ khôn lên, những người lớn tuổi đã bắt đầu xem xét lại.

Mặc dù Tần Nhã Úc không phải thân cận lắm, nhưng đứa nhỏ này rất đáng thương, anh ta phải chăm sóc cậu ta thay chị. Vì vậy Mục Yến tuyệt đối sẽ không để yên cho bất cứ ai bắt nạt cháu trai, mà thủ đoạn của anh ta rõ ràng đã có hiệu quả, cô nhóc này vội vàng cúi đầu xin lỗi.

Anh ta tận mắt nhìn thấy cô nhóc này rồi lại không ngờ dễ bắt nạt như thế, có lẽ cũng chẳng cần phải đuổi cùng gϊếŧ tận.

Nguyễn Kiều Kiều không hề biết rằng, sau khi Mục Yến gặp cô, bánh quay vận mệnh của cô đã thay đổi.

Sau khi nghe xong lời này của Mục Yên, trong lòng cô hoảng hốt, tự hỏi anh ta đuổi cô đi thế này có phải là đang nóng lòng muốn ra tay với cô không?

“Mục… Anh Mục … tôi biết sai rồi… tôi thật lòng muốn bồi thường tạ lỗi với Nhã Nhã, muốn chăm sóc cậu ấy, bây giờ cậu ấy một mình ở trong bệnh viện không ai ở bên rất buồn chán, đều là lỗi của tôi, nếu tôi không cãi nhau với cậu ấy thì tốt rồi…Ngài có thể cho tôi tiếp tục ở bên cậu ấy không, tôi cầu xin ngài, đợi cậu ấy xuất viện tôi sẽ rời đi, quyết không làm phiền nữa.”

Nguyễn Kiều Kiều chớp đôi mắt chân thành thiết tha nhìn Mục Yến, nhưng người đàn ông này đâu dễ thuyết phục chỉ với dăm ba lời ngon tiếng ngọt của cô cơ chứ.