Chương 7: Ủ mưu

Nguyễn Kiều Kiều cũng cảm thán trước gương mặt thật xinh đẹp của cô, mẹ ruột cô cũng từng là một nữ minh tinh yêu kiều, sắc nước hương trời, giống như một tiểu yêu tinh, vừa thanh thuần lại vừa quyến rũ, vốn hai khí chất này mâu thuẫn với nhau nhưng cô lại có thể trộn chung, một cái nhăn mày một tiếng cười tất cả cũng đều trở lên phong tình. Những cô gái cùng độ tuổi tuyệt nhiên không thể mang ra so sánh.

Nhìn cả gia tộc, những chị em kia của cô cũng không ai được xinh đẹp như vậy, cho nên thời điểm cô tỏa sáng liền bị các cô gái khác thầm ghen ghét đố kỵ, hận cô muốn chết, chỉ chờ đến khi cô gặp họa.

Tuy nói rằng đứng bên bờ sông không ướt giày, nhưng nguyên thân lần này thua thật quá thảm hại, nhìn thế nào cũng không thể lật ngược được tình thế.

Nên những kẻ chờ đợi đều vô cùng hả hê trước sự đau khổ của người khác. Thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại.

Có lẽ con đường tốt nhất trước mắt của cô chính là tìm một người đàn ông để gả đi.

Nhưng danh tiếng của cô bây giờ đã thảm hại như vậy, cho đàn ông vui đùa một chút còn tạm được, chứ làm gì có ai muốn cưới cô? Còn không biết phải đội bao nhiêu cặp sừng trên đầu nữa.

Nhưng Nguyễn Kiều Kiều lại không mấy quan tâm đến điều này, cô nhìn thiếu niên trước mắt da mặt mỏng dính trắng nõn, cô liếʍ liếʍ môi, thật là muốn đem con người ta ra ăn mà.

“Nhã Nhã…”

Nguyễn Kiều Kiều tiến lại gần hơn, hơn nửa người cũng nhoài đến người thiếu niên, hai tay chống đỡ hai bên, cô Kiều Kiều gọi một tiếng, lông mi dày của Tần Nhã Úc hơi run một chút.

“Cho tôi nhìn một chút đi mà…”

Ai nha, dáng dấp thiếu niên thật ngon miệng, thật là khiến cho người ta có ý xấu với cậu ta mà, nhìn dáng vẻ vô cùng hưởng thụ nhưng lại giả bộ cự tuyệt, cô không biết có nên thuận nước đẩy thuyền, gạo nấu thành cơm không nhỉ.

Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, có phải cậu ta sẽ cầu xin cậu của mình giữ cô ở lại hay không.

Khi đôi môi mềm mại của thiếu nữ dường như muốn sát đến bên mặt thiếu niên, bỗng nhiên cửa mở ra.

Nguyễn Kiều Kiều không quay đầu lại cũng cảm nhận được nhiệt độ trong phòng bệnh lạnh đến thấu xương, chợt rùng mình một cái, còn có một luồng sát khí khó mà coi thường được.

“Cậu…”

Đúng như Nguyễn Kiều Kiều nghĩ, đã nghe tiếng gọi dịu dàng của thiếu niên.

“Khụ khụ…”

Cô ho khan, giả vờ như không có chuyện gì nhích người, ngoan ngoãn đứng ở một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cố gắng làm mình trở nên mờ nhạt.

Nhưng bề ngoài thể hiện thế thôi, vẫn lén nhìn tên ác ma kia.