Chương 13

Edit: J.F

Diệp Lan có một bí mật nhỏ, những gì cậu thấy trong giấc mơ đều sẽ trở thành cảnh tượng chân thật ở hiện thực.

Cho nên khi nhìn thấy tiểu long cõng cái túi phân hóa học cũ liều mạng chạy trốn ở đáy biển, cậu gấp đến muốn khóc.

Tiểu long khó khăn cõng cái túi nặng trĩu, đựng rất nhiều hải sản nhưng vẫn không chịu buông, mặc dù phía sau lưng là một đám rắn đen đuổi bắt.

Trong lòng Diệp Lan nôn nóng, cậu ngồi dậy nhìn ra bên ngoài, sắc trời chưa sáng, mới bốn giờ hơn.

Diệp Lan không suy nghĩ được gì nữa, nhảy từ trên giường xuống, mang dép lê chạy qua nhà hàng xóm:

“Bác ơi, bác ơi!”

Đây là lần đầu tiên từ khi hiểu chuyện, Diệp Lan gõ cửa lúc sáng sớm như vậy, nghe thấy tiếng gọi của cậu, ông bác trong phòng thức dậy, khoác áo rồi vội vàng chạy ra:

“Diệp Diệp, có chuyện gì?”

“Cháu muốn mượn di động của chú một chút ạ” Diệp Lan sốt ruột:

“Cháu phải gọi điện thoại cho bạn.”

Ông bác cũng tốt tính, thấy cậu gấp gáp, cả khuôn mặt đều đỏ bừng liền vội xoay người trở về phòng cầm di động ra:

“Cháu lấy về dùng đi, bác ngủ thêm một chút nữa.” nói rồi đưa điện thoại cho cậu:

“Không có mật mã, cháu mở màn hình là có thể nhìn thấy ứng dụng gọi điện thoại ngay.”

Diệp Lan ở trấn trên đã sử dụng qua di động cảm ứng nên gật gật đầu, ôm di động về nhà.

Cậu gọi điện thoại cho Tống Du, nhưng tiếp điện thoại lại là Lăng Cảnh.

Giọng Lăng Cảnh khàn khàn, giống như còn chưa ngủ.

“Ôi, Diệp Diệp, anh Du của em vừa mới ngủ, em tìm em ấy có chuyện gì à?”

Diệp Lan nắm chặt di động, nỗ lực duy trì bình tĩnh:

“Anh Lăng Cảnh, tiểu long em nuôi gặp nguy hiểm, hai anh có biện pháp cứu nó không ạ?”

“Tiểu long?”

“Đúng vậy, một con rồng rất nhỏ” Diệp Lan giải thích thêm:

“Mới vừa phá xác không lâu, tại em, em không nên để nó đi đáy biển vớt hải sản.”

Lăng Cảnh nghe cậu gấp đến sắp khóc, vội lên tiếng trấn an:

“Em cứ bình tĩnh, nếu là tìm rồng, có một người khẳng định sẽ rất quen thuộc.”

“Ai?”

“Long Dực, bạn đời của anh Mộc.”

Nhắc tới người này, Diệp Lan cũng đột nhiên phản ứng, bạn đời của anh Mộc, Long Dực là một con rồng lớn, bây giờ cậu muốn tìm rồng nhỏ nhà mình hẳn nên tìm anh ấy.

“Em sẽ gọi điện thoại cho anh Mộc ngay bây giờ.”

Sau khi ngắt điện thoại với Lăng Cảnh, Diệp Lan liền gọi ngay cho Mộc Hề.

Giờ phút này, Mộc Hề cùng Long Dực đang ở bờ biển.

“Anh đừng có dây dưa, mau đi xuống cứu Đản Đản nhanh lên.”

Mộc Hề thúc giục người đàn ông cao lớn, anh tuấn bên cạnh.

“Mấy ngày trước, Đường Đường đã tính cho chúng ta, Đản Đản gặp nạn ở đáy biển, anh thật sự không cần Đản Đản phải không?”

Long Dực bình tĩnh mười phần, cái con rồng nhỏ kia làm hắn tức đến bỏ lò vi ba không biết bao nhiêu lần, lần này khó khăn lắm mới thấy nó bị ác giao đuổi bắt, nên hắn không vội ra tay.

Hù hù dọa dọa, chờ nó đi không nổi, sợ đến nước mắt lưng tròng kêu cha thì hắn sẽ xuất hiện.

Mộc Hề đang thúc giục Long Dực, di động ở trong túi lại vang lên.

Thấy là Diệp Lan, Mộc Hề cũng hơi bất ngờ.

Diệp Lan: “Anh Mộc Hề, em muốn tìm một con rồng nhỏ.”

Thời gian cấp bách, Diệp Lan không nhiều lời, liền nói thẳng vào vấn đề:

“Nó mới ra vỏ hơn một tháng, ngày hôm qua xuống biển đi vớt hải sản, em mơ thấy nó gặp nguy hiểm.”

Mộc Hề: “……” suy nghĩ tin tức Diệp Lan nói, nhìn nhìn biển trước mắt.

Không phải đâu, trùng hợp vậy sao? Mộc Hề hỏi:

“Diệp Diệp, tiểu long em muốn tìm, có phải từ trong trứng đã rất nhỏ?”

“Đúng ạ!”

“Tính cách có hơi xấu?”

“Cũng không hẳn quá xấu, có đôi khi Chiêu tài vẫn rất nghe lời.”

Chỉ là rất thích chơi xấu, bảo nó giúp cái gì đều phải dùng cọ cọ mặt làm thù lao.

“Chiêu tài?” QAQ

“Chiêu tài chính là tên của rồng nhỏ.” còn bổ sung:

“Là chính nó lấy, nó rất thích tên này.”

Tới lúc này, Mộc Hề đã chắc chắn tiểu-Chiêu tài-long mà Diệp Lan muốn tìm chính là con của y.

“Bây giờ anh đang ở bờ biển.” Mộc Hề sợ cậu lại lo lắng, nên liền nói trọng điểm với cậu:

“Chiêu tài chính là Đản Đản của anh với Long Dực, tụi anh biết nó hôm nay gặp phiền toái cho nên đã chạy tới.”

Diệp Lan nghe vậy, khuôn mặt nhỏ ngây ra.

Không thể tin được……

Chiêu tài cậu nuôi chính là Đản Đản có tiếng tăm trong nhà của anh Mộc Hề.

Chuyên nhảy disco, chăm đánh nhau, thường xuyên đi lừa cha Đại Long của nó.

“Diệp Diệp, Diệp Diệp?”

Mộc Hề thấy đối diện không nói lời nào, liền kêu hai tiếng.

“Em đây ạ!”

Diệp Lan bình tĩnh lại, vội ứng tiếng:

“Em chỉ là hơi bất ngờ.”

Hai người nói thêm vài câu rồi ngắt điện thoại.

Đại long tỉnh bơ nhìn đáy biển mà cười tủm tỉm, Mộc Hề cất di động, nghiêm mặt giơ một chân đem đại-thích-xem-trò-vui-long đạp một phát xuống biển:

“Đã đến lúc này rồi, mà anh còn có tâm tình xem con trai bị khi dễ nữa à?”

Cuối cùng có phải là cha ruột hay không vậy? Một chút tình thương của cha cũng không có sao?

Bị tiểu yêu quái nhà mình đá xuống đáy biển, Long Dực cảm thấy hết sức oan ức, Mộc Hề không thèm để ý, cũng nhảy vào biển, bắt đầu tìm con trai.

Trong vườn nhỏ.

Diệp Lan nói chuyện điện thoại xong, biết anh Mộc đang ở bờ biển, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra:

“Nói vậy, chắc chắn Chiêu tài sẽ không có chuyện gì.”

Cậu yên lòng, đem điện thoại trả lại cho ông bác, ngủ tiếp cũng không ngủ được, Diệp Lan suy nghĩ, quyết định đi đến đất trồng rau.

Diện tích đất trồng rau của cậu bây giờ lớn hơn trước rất nhiều.

Nguyên nhân không phải tại Diệp Lan, chỉ là sức ăn của tiểu long quá tốt, nếu không làm rộng ra thì không đủ ăn.

Nhổ hết cỏ dại trên đất xong, Diệp Lan lại hái rất nhiều đồ ăn mới để vào rổ, đây đều là những thứ mà tiểu long thích ăn.

Cắt xong, cậu nhìn rổ, bỗng nhiên nhăn mày:

Lần này tiểu long …… còn có thể trở về sao?

Anh Mộc tìm được nó, chắc chắn muốn đem nó về nhà.

Nghĩ như vậy, Diệp Lan thở dài, tính toán nếu sáng mai tiểu long còn không trở lại, cậu sẽ dùng những đồ ăn này làm điểm tâm đi bán vỉa hè.

Trong biển.

Tiểu long bị đuổi đến thở hổn hển:

“Mày, mày đừng tưởng rằng bản thân ghê tởm như vậy, ta sẽ không dám cắn!”

Nó khó khăn cõng túi hải sản, còn quay lại uy hϊếp con rắn lớn xấu xí phía sau.

Ác-đầu-bẹp-khó-coi-giao cười dữ tợn, giống như cố ý đùa nó, nhìn tiểu long cắm đầu bơi lại không thoát được ác giao đuổi bắt.

Tiểu long cuối cùng cũng chạy không nổi nữa, chống tảng đá gấp gáp dừng lại, đem túi hải sản buộc chặt trên người, nó bị đuổi theo vài vòng đùa giỡn đã tức giận thật sự:

“Đệch, không dứt được mà!”

Tiểu long phun ra chữ thô tục đã học được khi đi quán bar nhảy disco, long đồng xanh băng lạnh lùng nhìn ác giao ghê tởm.

Tiểu-cao-bằng-hai-bình-nước-khoáng-long đột nhiên dùng sức, viên long châu lớn trong cơ thể nóng bỏng lên.

Nó muốn nổ chết đám rắn này, dùng thịt rắn cho cá ăn.

Ác giao xem tư thế của nó, híp mắt:

“Mày muốn dùng chiêu tự bạo Long Châu này?”

Long Châu là căn nguyên lực lượng của Long tộc, mất đi long châu rồng có thể sống, nhưng không bao gồm con rồng nhỏ như vậy.

Uy lực tự bạo của Long Châu không thể khinh thường, ánh mắt ác giao nặng nề nhìn con rồng nhỏ liều mạng kia, bắt đầu cân nhắc……

Tiểu long đem Long Châu chậm rãi phun ra, đang muốn nổ, một tiếng mắng giận dữ đột nhiên vang lên:

“Dừng tay!!!”

Khi thấy con trai đang làm gì, khí huyết Mộc Hề dâng lên tới não, suýt nữa bị kí©h thí©ɧ đến ngất xỉu.

Đản Đản rời nhà trốn đi một thời gian chưa gặp, khi gặp lại phá vỏ không nói, còn làm ra cái chuyện muốn chết này, Mộc Hề thật sự tức giận.

Y làm lơ đám rắn lộ ra ánh mắt hoảng sợ khi nhìn thấy Long Dực, chạy ào tới trước mặt con trai, xách thân rồng nhỏ xíu lên, tức giận đánh vài cái vào mông nó:

“Dám động đến Long Châu? Con đây là nghịch trời à?”

Bình tĩnh mà xem xét, Mộc Hề thân là tiểu yêu quái hệ thực vật, tính tình ngày thường thực sự ôn hòa, hôm nay chính là bị tiểu long to gan lớn mật này chọc cho tức điên rồi nên mới có thể táo bạo như vậy.

Tiểu long mới lúc nãy còn ở trước mặt ác giao lãnh khốc muốn xử lý gã, lúc này bị xách trong tay ba ba chỉ có thể rũ đầu, ngoan ngoãn bị đánh:

“Ba ba.”

Trên thân có vảy bao trùm, vài cái vỗ mông cũng không đau chút nào.

Nhưng tiểu long sĩ diện, nó rầm rì xin tha:

“Con biết sai rồi.”

Mộc Hề đánh thêm vài cái mới miễn cưỡng bớt tức giận, y nhìn túi hải sản trên người con trai:

“Trong túi chính là hải sản con vớt được?”

Tiểu long: “……” nghi vấn:

“Sao ba biết hay vậy?”

Mộc Hề vẫn chưa hết tức:

“Dĩ nhiên là biết, ba suy nghĩ xem con có thể chạy đi đâu được, thì ra là ở trong nhà Diệp Diệp ăn vạ.” lại vươn ngón tay chọc chọc trán tiểu long.

“Điều kiện trong nhà Diệp Diệp vốn dĩ đã không tốt, sao con còn qua nhà người ta cọ ăn cọ uống hả?”

Tiểu long không muốn bị ba ba chọc tới chọc lui, vì thế vươn tiểu trảo trảo nắm lấy tay ba ba:

“Ba ba, Diệp Diệp nấu cơm ăn rất ngon!”

“Ba biết.”

Hai người chưa nói mấy câu, Mộc Hề nhìn con trai, tim cũng dần mềm mại:

“Đản Đản.”

Mộc Hề kêu tiểu long, tiểu long ngẩng đầu ngơ ngác, rồi đột nhiên long thân nho nhỏ bị ba ba ôm vào trong ngực:

“Phá vỏ là chuyện lớn, con không biết nói với ba ba sao?”

Trong giọng nói tuy có ý tứ trách cứ nhưng biểu tình lại rất dịu dàng:

“Bây giờ con đã là con rồng nhỏ, không thể tùy hứng giống như trước kia, biết không?”

Nói xong Mộc Hề cúi đầu hôn hôn đầu con trai.

Tiểu long thích ba ba – tiểu yêu quái ôn nhu, nó ôm lấy ba ba cọ cọ một cách thân thiết.

Hai ba con ấm áp ôm nhau làm Long Dực mới vừa xử xong một đám giao đen xì thấy có hơi chói mắt.

Hắn bước tới, ném gân lột từ trên thân ác giao cho tiểu long, sau đó xách nó từ trong ngực Mộc Hề ném ra ngoài:

“Ba ba của con chỉ có thể để ta ôm, muốn chia phần hả”

Hắn không kiên nhẫn nói.

Tiểu long bị ném thành thói quen, nó ‘hừ’ một tiếng, đem gân giao rắn chắc buộc túi hải sản, để dành sau này cần dùng.

“Trên người của anh có máu, bẩn quá!”

Mộc Hề ghét bỏ đẩy Long Dực ra muốn đi ôm con trai nhưng tiểu long lại vỗ vỗ túi hải sản, ngẩng đầu nói với hai người:

“Ba ba, cha hư, con muốn tiếp tục đi vớt hải sản, con còn chưa vớt xong đâu.”

Sau đó nó còn phải đi đáy biển sâu hơn, nhìn xem có bảo tàng trong thuyền bị chìm hay không.

Nó rất bận. ┐( ˘ 、 ˘ )┌

Mộc Hề nhíu mày:

“Chúng ta đến đây là muốn mang con về nhà, không cần đi vớt hải sản.”

“Không được.” thái độ tiểu long kiên quyết:

“Con đã đồng ý với Diệp Diệp, vớt xong hải sản phải nhanh chóng trở về.”

Nếu không nói tới Diệp Diệp, Mộc Hề khẳng định sẽ đem nó đi, đằng này lại là Diệp Diệp……

Y suy nghĩ:

“Vậy được rồi, ba ba cho con trở về đưa hải sản cho Diệp Diệp, hai ngày sau chúng ta sẽ quay lại tìm con, con cũng nên đi học ở Long Cung.”

Tiểu long tự động xem nhẹ câu nói sau cùng của Mộc Hề, nó túm cái túi, phe phẩy trảo trảo với ba ba:

“Ba ba, con đi đây!” Nói xong bơi một phát ra xa, sợ ba ba đổi ý bắt trở về.

Long Dực thấy nó không trở về nhà, mừng rỡ khi sắp có được thanh tĩnh.

“Bảo bối ngoan, yên tâm đi, mạng nó cứng lắm, em không cần phải quá nhọc lòng.”

“Chúng ta cũng trở về đi? Không phải muốn cùng Tống Du đi ăn lẩu sao, gần đây anh vừa lấy được phiếu giảm giá.”

“Mỗi người cầm phiếu, 20 đồng tiền ăn tất cả.”

Long Dực lừa dối tiểu yêu quái nhà mình về nhà, mà tiểu long túm cái túi bơi bơi, bỗng nhiên tỉnh ngộ:

“Không đúng, mình đã gặp ba ba, vì sao không xin phí sinh hoạt, còn muốn tự mình đi vớt bảo tàng làm chi?”

Sau khi phản ứng kịp, tiểu long lại ào ào bơi về, nhưng mà vài phút trước, ba ba của nó vừa bị cha đại long dụ dỗ, lừa gạt mang về nhà rồi.

Tiểu long: “……” hết sức bi phẫn!!

Mộc Hề về đến nhà, mới vừa đẩy cửa đã bị một con chó hưng phấn xông tới nghênh đón bọn họ, xoay vòng quanh.

Mộc Hề vỗ vỗ đầu chó:

“Chiêu tài, cơm chó của mày ăn hết rồi hả?”

Kêu xong, dừng một chút...

Khoan đã…..

Từ từ……

Y nhớ Diệp Diệp nói, con của y hình như cũng gọi bằng cái tên này? (・_・;)