Chương 15

Edit: J.F

Có khách đến, Diệp Lan vội vàng đứng dậy, cười tủm tỉm giới thiệu:

“Hải sản này mới vớt từ biển lên, rất tươi đó ạ.”

Người cha ngồi xuống nhìn nhìn, tán thưởng:

“Đúng là rất tươi, còn là hải sản đến từ biển sâu, cháu lấy từ nơi nào vậy?”

Diệp Lan không đáp, chỉ hỏi:

“Chú ơi, chú có mua không ạ?”

Người cha cười:

“Mua chứ” lại quay sang hỏi:

“Con trai xem đi, muốn ăn cái gì chúng ta liền mua về.”

Người con bên cạnh rũ đầu, buồn bã ỉu xìu nói:

“Cha chọn đi, con ăn cái gì cũng được ạ.”

“ Ừ.”

Nghe người cha nói xong, Diệp Lan rất biết điều cầm bao nilon ra:

“Chú muốn mua cái gì, để con lấy cho chú.”

“Lấy toàn bộ.”

Diệp Lan: “….”

Diệp Lan: “???”

Hoài nghi mình nghe nhầm, cậu ngẩng khuôn mặt trắng nõn lên, ngơ ngác hỏi:

“Chú…chú lấy hết toàn bộ hả?”

“Đúng rồi đó.” lại chỉ chỉ trên mặt đất:

“Cho chú một cái thau luôn được không, bên ngoài chợ hải sản có xe của chú đang đợi.” lại tiếp tục nói:

“Cháu chỉ cần cân rồi tính tiền là được, những cái khác không cần quan tâm.”

Bán được tất cả hải sản, đôi mắt Diệp Lan cong thành trăng non.

Cậu lấy giấy bút, ghi tên mỗi loại hải sản cùng giá cả, giá đã được cậu tham khảo không khác với nơi khác, tính tính toán toán một hồi, Diệp Lan hơi do dự:

“Chú, mua toàn bộ giá sẽ rất cao đó ạ.”

“Cao bao nhiêu?”

“Mấy…mấy ngàn đồng.”

Diệp Lan bán hàng vỉa hè đã nhiều năm cũng chưa cầm được số tiền lớn như vậy.

Nhưng hải sản của cậu ví dụ như cua lớn gì đó, giá thị trường rất cao.

Người cha cười cười cầm bóp tiền ra:

“Yên tâm, chú trả nổi.”

Diệp Lan tinh mắt nhìn thấy trong bóp tiền một xấp tiền giấy, yên tâm báo giá tiền:

“Dạ 5842 đồng tiền ạ.” rồi đưa giấy ra:

“Chú xem giấy nè.”

Người cha hào phóng, không mặc cả, trả tiền luôn.

Diệp Lan lần đầu buôn bán lớn như vậy, kích động đến tay cầm tiền run run.

Người cha sảng khoái trả tiền còn giới thiệu:

“Nhà chú nấu thức ăn cao cấp, hải sản này giữ lại trong nhà ăn, cái khác sẽ đưa đến nhà hàng chế biến.” lại hỏi thăm:

“Nếu hải sản ăn ngon, chú sẽ tiếp tục mua, khi nào cháu lại ra bán nữa?”

Khuôn mặt Diệp Lan đỏ bừng nắm chặt tiền, đang vui vẻ chợt nghe người ta nói còn muốn mua nữa.

Liếc sang tiểu long ẩn hình để người khác không nhìn thấy, nhớ đến bộ dáng thê thảm khi nó đi vớt về, lắc đầu nghiêm túc nói:

“Lần sau cháu không bán nữa ạ.”

Bán một lần, tiểu long lại phải ra ngoài vài ngày.

Cậu mới vừa từ chối, tiểu long nãy giờ đang ghé trên vai cậu nhìn tiền chằm chằm, nghe vậy liền nóng nảy:

“Diệp Diệp! Còn bán nữa!” nó nói khẽ bên tai cậu, thúc giục nói:

“Ta có thể đi vớt nữa, cậu đừng từ chối mà.”

Trong tiếng lải nhải không ngừng thúc giục của tiểu long, Diệp Lan nhăn nhó, nhưng vẫn hỏi phương thức liên hệ với người kia:

“Nếu lần sau có hải sản, cháu sẽ gọi điện thoại cho chú ạ.”

“Được.”

Rồi nói con trai cùng ông ôm thau, Diệp Lan cũng giúp đỡ, ông hỏi Diệp Lan:

“Đứa trẻ này, cháu còn đi học không vậy?”

“Khai giảng này cháu lên cao trung ạ.” Diệp Lan ngoan ngoãn trả lời.

Nghe cậu trả lời, người con nãy giờ buồn ngủ chẳng muốn nói chuyện mới lên tiếng:

“Cậu học trường cao trung nào?”

“Nhị Cao.”

Người con bất ngờ:

“Khai giảng này tôi cũng học trường đó.”

Nhị Cao, tên đầy đủ là trung học cao cấp Đệ Nhị, tuy gọi Đệ Nhị nhưng kỳ thật nó lại là trường cao trung trọng điểm.

Trường này mỗi năm đều đào tạo ra thủ khoa, đã nhiều năm liên tiếp, cho nên các gia đình đều muốn cho con cái trong nhà đến Nhị Cao đi học.

Diệp Lan nghe cậu ta nói cũng học ở Nhị Cao, hơi bất ngờ, cậu không nghĩ tới đi bán ngoài chợ vậy mà còn có thể gặp được bạn học tương lai.

“Chúng ta cùng trường, không chừng còn học cùng một lớp nữa đó.”

Hai người nói chuyện hợp ý, tiểu long bị làm lơ cảm thấy như đang nuốt một thau ê ẩm vào trong bụng.

Một hồi lâu sau, hai người mới ngừng nói, bạn học kia cũng chịu theo cha cậu ta ngồi xe đi về.

Diệp Lan mang theo nhiều tiền như vậy không dám đi lung tung, leo lên xe đạp chạy như bay về nhà.

Trên đường.

Cậu đạp xe nhưng cảm thấy hôm nay tiểu long trên vai hình như im lặng hơn ngày thường:

“Chiêu tài?” cậu hỏi han:

“Nhóc sao vậy? Sao tự nhiên lại không vui?”

Rõ ràng khi bán hải sản, đôi long đồng của nó còn tỏa ánh sáng, thật vui vẻ mà.

Tiểu long ỉu xìu nói:

“Diệp Diệp, cậu thích nói chuyện với người bạn kia lắm hả?”

Diệp Lan bị hỏi mà không hiểu ra sao:

“Cái gì mà thích hay không thích, tôi với cậu ta còn không quen thuộc, huống chi thích hay không.”

Tiểu long đáp lời:

“Nhưng vừa nãy cậu vẫn luôn nói chuyện với cậu ta, trông thật vui vẻ.”

Diệp Lan: “……” giải thích:

“Bởi vì là bạn học cho nên mới có thể nói.”

Hơn nữa, là người ta chủ động nói chuyện, cậu cũng không thể kiên quyết từ chối.

“Diệp Diệp, ta cũng muốn đi học.”

Tiểu long dùng trảo cào cào lỗ tai, ngữ điệu kiên định:

“Ta sẽ nhanh chóng là bạn học của cậu, cậu chỉ có thể nói chuyện cùng với ta thôi.”

Tham vọng chiếm hữu này..… ╮( ̄_ ̄)╭

Cuối cùng thì Diệp Lan cũng biết vì sao hôm nay tiểu long lại không vui rồi.

“Chiêu tài, nhóc còn nhỏ, còn chưa thể hóa hình, nhà trẻ còn đi không được, như vậy thì làm sao là bạn học của tôi được chứ.”

Tiểu long nhíu mày, nhìn nhìn long thân nho nhỏ, lại nghĩ đến bạn học kia:

“Ta có thể hóa hình.” rồi tiếp tục khẳng định nói:

“Ta có thể hóa thành hình dáng không khác với cậu, Diệp Diệp, ta sẽ cùng cậu đi học.”

Diệp Lan không tin.

Cậu nhìn long thân nhỏ như vậy, nghĩ nó mà có hóa thì cũng chỉ có thể hóa thành một nhóc con.

Tiểu long không giải thích với Diệp Lan, Long tộc khi sinh ra đã tiếp thu truyền thừa từ trong trứng, nếu muốn so tuổi, thời gian nó ở trong trứng còn lâu hơn nhiều so với tuổi của Diệp Lan.

Thời không trong bí cảnh ở Long cung dùng để tu luyện, càng khác hơn thời gian bên ngoài, ở một ngày trong bí cảnh như ba tháng bên ngoài, từ lâu tiểu long đã tính toán vào bí cảnh.

“Diệp Diệp, Diệp Diệp, cậu còn chưa có trả lời ta đó.”

Long trảo ôm lỗ tai Diệp Lan, nhìn vành tai mềm như bông, kích động dùng miệng chạm vào.

Diệp Lan giật mình, thiếu chút nữa đã khống chế không được mà đem lỗ tai nhỏ lông xù xù, nguyên hình của cậu biến ra:

“Nhóc… nhóc đừng cắn lỗ tai của tôi.”

Diệp Lan bị tiểu long hôn đến run run nhưng yêu cầu của nó quá bá đạo.

Chỉ nói chuyện với mình nó……

Chuyện này thấy thế nào cũng không làm được.

“Chiêu tài, kết bạn ở trong trường học là việc hết sức bình thường, đến khi đi học, có cơ hội tôi cũng muốn kết bạn.”

Tiểu long nghe vậy, long đồng thanh lãnh xẹt qua một tia giận dữ khó có thể khống chế:

“Bạn bè?”

Nó hỏi Diệp Lan:

“Người đó sẽ thay thế ta làm bạn với cậu, ngủ chung chăn, cọ mặt cậu, ôm cậu thay ta sao?”

“Đương nhiên sẽ không!”

Diệp Lan nghe lời này cảm thấy có chút kì quái, ngủ chung chăn, cọ mặt này kia là việc thân mật, cậu không thích.

Tiểu long bây giờ có thể làm vậy, Diệp Lan cho rằng, chỉ là vì tiểu long còn nhỏ, cũng không hóa hình nên mới được cho phép.

Câu trả lời của Diệp Lan làm dịu lại cảm xúc mất khống chế của tiểu long.

Nó cọ cọ mặt Diệp Lan, khó khăn mà nhượng bộ:

“Vậy cậu có thể kết bạn, nhưng không thể để cho người khác đến quá gần cậu.”

Đặc biệt là không cho bất cứ kẻ nào chiếm vị trí của nó.

Hai tay Diệp Lan lái xe, chỉ có thể mặc cho tiểu long cọ mặt mình.

Rất nhanh đã về đến nhà.

Diệp Lan đem tiền đặt vào hộp sắt chuyên để dành tiền, đếm đếm số tiền đang có, tính xong, lẩm bẩm:

“Chiêu tài, bây giờ thì tôi có thật nhiều tiền rồi.”

Tiểu long ngồi trên chiếu với Diệp Lan, nhìn bộ dáng cậu nghiêm túc đếm tiền, nó cảm thấy thật là đẹp mắt:

“Diệp Diệp, sau này ta sẽ tiếp tục nỗ lực đi vớt hải sản.” nói với cậu:

“Đến lúc đó, cậu sẽ không cần phải đi cắt hoa màu nữa.”

Diệp Lan nghe vậy lắc lắc đầu, lấy ra một quyển ghi chú cũ, bắt đầu ghi:

“5800 đồng tiền này là nhóc kiếm ra, tôi muốn giữ cho nhóc để làm phí sinh hoạt.”

“Tôi có 2580 đồng, giao học phí 2600 đồng, phí ở trường 500……”

Thấy Diệp Lan đem tiền phân chia rõ ràng, hơn nữa hoàn toàn không nghĩ dùng tiền của mình, tiểu long không lý do mà bực bội:

“Diệp Diệp.”

Lấy trảo trảo đè lại quyển ghi chú, ngẩng đầu nhìn cậu:

“Tiền vớt hải sản là cho cậu dùng, cậu đem tiền để vào chung, sau đó lại tính toán cần dùng thế nào.”

Tính tình Diệp Lan tuy mềm mỏng, nhưng trên phương diện tiền, từ trước đến nay cậu không đều cần tiền của người khác, cậu có thói quen dựa vào chính mình.

Nhưng nguyên tắc này ở trước mặt tiểu long, hiển nhiên, dùng không tốt lắm.

“Nếu cậu không đem tiền để chung mà dùng, Diệp Diệp, ta sẽ khi dễ cậu, tin không?”

Diệp Lan: “……” có chút tò mò:

“Nhóc muốn khi dễ thế nào?”

Tiểu long híp mắt:

“Ta sẽ bắt toàn bộ gà vịt trong thôn đi vứt.” w(゚o゚)w

Nó luyến tiếc động tới đồ vật của Diệp Diệp.

Lấy đồ vật của người khác, tiểu-không có tốt đẹp gì-long có thể làm được, cùng lắm thì đến lúc đó nói cha đại long lại đây bồi thường tiền là được. _

Diệp Lan quan hệ tốt với người trong thôn, chắc chắn sẽ không cho nó đi phá phách.

Hai người giằng co một hồi, cuối cùng, Diệp Lan vẫn là yên lặng đem tiền tính vào sổ.

“Tổng cộng có 8380 khối, học phí 2600, phí ở trường 500……”

Cho thêm hơn 5000 đồng tiền của tiểu long vào mà tính, khốn cảnh của Diệp Lan được giải quyết trong nháy mắt.

Tính toán đâu vào đấy xong, Diệp Lan nằm dài trên chiếu dùng tay chọc chọc tiểu long:

“Chiêu tài, cảm ơn nhóc nha.”

Sau này cậu sẽ làm nhiều thức ăn ngon cho nó, sẽ nỗ lực kiếm tiền, cũng không thể nghèo như vậy mãi được.

Đến lúc đó, cậu cũng không cần tiểu long lại cực cực khổ khổ đi vớt hải sản nữa.

Tiểu long am hiểu nhất là ‘được một tấc lại muốn tiến một thước’, ‘đặng cái mũi lên mặt’, chẳng qua Diệp Lan chỉ dùng ngón tay chạm vào nó, nó liền thuận theo bò lên tay, đến mặt thì bắt đầu cọ cọ khuôn mặt mềm mại của Diệp Lan.

Chóp mũi ngửi mùi hương trên người Diệp Lan, tầm mắt lọt vào khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Diệp Lan, đôi long đồng thích ý mà nheo nheo, nó nghĩ...

Nếu có thể luôn ở chung với Diệp Diệp, nó nguyện ý cả đời đi vớt hải sản cho cậu.

Làm cho Diệp Diệp có thể vĩnh viễn đếm tiền, vĩnh viễn có thể vui vẻ như lúc đếm tiền.

Tiểu long không hiểu cảm xúc này gọi là gì, nhưng tham vọng chiếm hữu dưới đáy lòng đã ẩn ẩn có xu hướng trở nên đáng sợ.