Chương 16

Edit: J.F

Nằm trên chiếu một hồi, Diệp Lan nhìn nhìn tiểu long hỏi:

“Có đói bụng không?”

Tiểu long gật đầu.

Diệp Lan nghĩ đến hải sản lúc trước giữ lại cho mình, má lúm đồng tiền lộ ra:

“Đi thôi! Hôm nay chúng ta ăn hải sản!”

Những hải sản đắt tiền đó, Diệp Lan chỉ nhìn qua ở chợ hải sản, từ trước đến giờ chưa từng được ăn.

Tuy rằng chưa từng ăn nhưng làm thời vụ ở tiệm cơm một thời gian, Diệp Lan vẫn biết cách xử lý nguyên liệu sao cho sạch sẽ, cũng biết nấu một chút.

Cậu vớt hai con cua lớn, rửa sạch để vào trong nồi hấp, trong lúc chờ chín thì làm nước chấm.

Hai con cua lớn so với sức ăn của tiểu long thì chẳng thấm vào đâu, Diệp Lan nghĩ nghĩ, chưng thêm hàu sống.

Chưng xong, cậu thấy số lượng hải sản cũng tạm đủ ăn thì đi vo gạo nấu cơm, một nồi cơm to, xào khoai tây, cùng với một dĩa cà chua xào trứng:

“Chiêu tài, đem hết đồ ăn ra ngoài vườn đi.”

“Được!”

Mùi thơm hải sản, cơm gạo, rau xào đã sớm câu con sâu đói trong bụng tiểu long lên.

Nghe Diệp Lan bảo dọn cơm, nó vội dùng trảo trảo ôm viền chén, bắt đầu mang ra bên ngoài.

Một lát sau, bàn đá dưới đại thụ trong sân được bày đầy đồ ăn, Diệp Lan sợ trảo trảo của tiểu long không lột được cua, nên cậu lột xong rồi đặt vào chén cho nó.

Thịt cua tươi mới chấm vào nước chấm có một không hai, chính Diệp Diệp pha, tiểu long muốn cắn đầu lưỡi nuốt xuống luôn.

Diệp Lan ăn rất ít, ăn hết một con cua vàng óng ánh, thơm ngào ngạt và hai con hàu vào bụng, đã là no căng.

“Ợ…”

Cậu mãn nguyện mà ‘ợ’ một hơi, vỗ vỗ bụng nhỏ tròn vo, thích thú hiện rõ ràng trong mắt:

“Ăn thật ngon.”

Diệp Lan vừa xoa bụng của mình vừa nói với tiểu long:

“Chiêu tài, cảm ơn nhóc nha. Nếu không có nhóc, chúng ta sẽ không có hải sản ăn đâu, cũng không bán được nhiều tiền như vậy.”

Giải quyết xong hải sản còn dư trên bàn, đang hự hự ăn cơm, tiểu long nghe Diệp Lan nói lời cảm ơn, đắc ý lắc lắc cái đuôi:

“Không cần cảm ơn, sau này ta sẽ nỗ lực làm cậu ăn càng ngày càng nhiều hải sản.”

Mặt trời ban trưa nóng đến làm người chẳng buồn nói, Diệp Lan nhìn tiểu long còn đang ra sức ăn cơm, tò mò hỏi:

“Ba ba nhóc có phải tên là Mộc Hề không?”

Tiểu long gật đầu.

Diệp Lan cười tủm tỉm vươn ra ngón tay chọc chọc long thân của nó:

“Tôi từng nói với nhóc, có người gửi cho tôi đồ vật, đối với tôi rất tốt, anh Mộc và anh Du, anh Mộc đó là ba ba của nhóc.”

Cơm đang và ào ào vào miệng chợt ngừng lại, tiểu long khϊếp sợ, ngước mắt nhìn Diệp Lan.

Diệp Lan có mấy người anh rất tốt với cậu, tiểu long thỉnh thoảng có nghe cậu nói qua nhưng cho tới bây giờ cũng không nghĩ là: nó đều quen biết những người đó.

Anh Du là ba nuôi của mình, Tống Du.

Anh Mộc chính là ba ruột.

Diệp Lan thấy nó ngây người, nổi lên ý xấu mà chọc chọc:

“Chiêu tài, theo quan hệ này, nhóc phải gọi tôi là chú đó nha~.” (¬‿¬ )

Tiểu long: “……”

Nó nuốt xuống cơm còn trong miệng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng trắng mềm mềm của Diệp Lan, ‘hừ’ mạnh:

“Không gọi.”

Từ chối một cách quyết liệt, bán yêu này là Diệp Diệp của nó, chú cháu gì ở đây chứ?

Diệp Lan vuốt đầu nó, cố ý đùa:

“Cho dù nhóc không gọi, thì tôi vẫn là chú của nhóc nha.”

Diệp Lan một lời chú, hai lời cũng chú làm tiểu long cảm thấy cực kỳ áp lực.

“Chiêu tài?”

Diệp Lan thấy nó không phản ứng gì, chỉ tiếp tục vùi đầu ăn cơm, đùa thêm vài câu cũng không thấy nó động đậy, cậu vô cùng tiếc nuối mà dừng lại.

Tiểu long vùi đầu trong chén cơm, ý đồ dùng tiếng nhai cơm che lấp chữ ‘chú’ kia.

Nó không muốn gọi chú, chỉ muốn gọi Diệp Diệp.

┐( ˘ 、 ˘ )┌

Ăn xong bữa cơm, tiểu long nằm ngửa dưới đại thụ xoa bụng, Diệp Lan đi đến phòng bếp thu dọn chén đũa cùng nồi niêu đi rửa.

Hải sản để trong nhà ăn hai ba ngày, ăn một bữa đã hết một nửa, tiểu long lại muốn đi vớt nhưng Diệp Lan không cho.

Bây giờ cậu cũng không trồng trọt gì, lại sắp khai giảng nên Diệp Lan tranh thủ thời gian này ôn tập lại những tri thức trong sách giáo khoa.

Tiểu long rảnh rỗi không có việc gì ở bên cạnh nhìn, kết quả……

Nó học còn muốn nhanh hơn Diệp Lan.

“Chiêu tài.”

Diệp Lan ỉu xìu nằm trên chiếu, để sách toán sang bên cạnh, mất tinh thần:

“Có nhiều điều tôi không học được, nhóc nói xem tôi có phải ngu ngốc lắm không?”

Những cái đề đó tiểu long không cần suy nghĩ kĩ cũng ra được đáp án, rất đơn giản, sao Diệp Diệp không làm được chứ?

“Diệp Diệp.”

Thấy Diệp Lan chịu đả kích tổn thương như vậy, tiểu long vươn trảo trảo, vỗ vỗ đầu cậu, ý đồ trấn an:

“Cậu không cần khổ sở, đừng nói ngu ngốc, cho dù cậu bị liệt não, ta cũng sẽ rất thích cậu.”

Lời nói ra, Diệp Lan bị chọc tức đến không còn chút tổn thương nào, xách cái thân nhỏ xíu kia lạnh lùng ném ra cửa sổ.

“Nhóc mới bị liệt não đó!”

Mặt Diệp Lan phồng lên, thở phì phò, giận dỗi nói với bên ngoài cửa sổ.

Bất ngờ bị quăng ra ngoài cửa sổ , tiểu long: “……”

Hết sức mờ mịt. (?_?)

Bởi vì cái câu ‘liệt não’ lúc trưa, buổi tối Diệp Lan quyết định nấu một nồi rau xanh cho nó ăn.

Tiểu long đau khổ nhai rau xanh, cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Diệp Lan.

“Diệp Diệp, cậu còn giận hả?”

Diệp Lan im re.

Suy nghĩ cả buổi trưa, tiểu long mơ hồ đoán ra mình đã nói sai cái gì.

Nó ôm chén đến gần Diệp Lan, nói:

“Diệp Diệp, cậu không có ngu ngốc.”

Tiểu long ngẩng đầu, trong long đồng thanh lãnh là ảnh ngược bóng dáng Diệp Lan, nghiêm túc nói:

“Ở trong lòng ta, cậu là tốt nhất.”

Tốt đến mức nó rất muốn dùng cái đuôi vòng quanh Diệp Lan giấu cậu đi, không cho bất cứ kẻ nào xem.

Diệp Lan ‘hừ’, vẫn không để ý đến nó.

Tiểu long không ngừng an ủi, dụ dỗ Diệp Lan.

Dỗ một hồi, Diệp Lan nhìn chén cơm trong tay nó còn một nửa chưa ăn, có chút mềm lòng:

“Lúc đó tôi có thể nói tôi ngu ngốc, nhưng nhóc thì không thể, có hiểu không?”

Khuôn mặt Diệp Lan tỏ ra nghiêm túc, một câu một câu dạy nó:

“Nếu không, tôi sẽ rất tức giận.”

Giống như cô gái nhỏ yêu cái đẹp, có thể ngẫu nhiên than thở mình không đẹp, nhưng lúc này, cô gái nhỏ muốn nghe chính là lời phản bác, mà không phải người nào đó nói câu: đúng rồi, đúng rồi, cô thật sự rất xấu!

Tiểu long dùng sức gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.

Gió quạt thổi vù vù, Diệp Lan cầm sách giáo khoa tiếp tục khắc khổ học tập.

Mà cách đó không xa.

Mộc Hề chờ mãi cũng không chờ được con trai chủ động về nhà, đứng ngồi không yên.

“Ở Long Cung sắp khai giảng rồi.”

Ngồi xếp bằng trên giường, Mộc Hề nhíu mày nhìn Long Dực bước ra từ phòng tắm, bất mãn nói:

“Đản Đản sao còn chưa về nhà nữa?”

Long Dực vứt khăn lông dùng lau tóc sang một bên, ngồi lên giường, chuẩn bị bế bảo bối ngoan ngoãn đang nhíu mày của mình lên:

“Mặc kệ nó, nó không muốn trở về, vậy cho nó hoang dã ở bên ngoài đi.”

“Không được.”

Mộc Hề lấy ra bàn tay to đang tiến vào áo ngủ mình của Long Dực, nghiêm túc nói:

“Đản Đản không thể thất học được.”

Thế giới con người bây giờ đều thực hiện kế hoạch chín năm giáo dục bắt buộc, Đản Đản thân là tiểu thái tử Long tộc cũng phải học văn hóa.

Long Dực nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, chỉ có thể dỗ:

“Vậy đi, ngày mai chúng ta đến nhà Diệp Diệp đón nó về rồi đưa đến Long Cung, em thấy sao?”

Mộc Hề nghe vậy mới miễn cưỡng vừa lòng.

“Bảo bối ngoan.”

Long Dực lại lần nữa bắt tay vói vào trong áo ngủ, đáy mắt phiếm động tình:

“Lần này ta dùng nguyên hình, được không?”

Mộc Hề vội lắc đầu:

“Không cần! Sẽ có thứ kia…”

Lời còn chưa nói xong, Long Dực đã đè người xuống, hắn cười nhẹ nói:

“Bảo bối ngoan, trước kia có phải em nói với Tống Du, cùng ta hoan hảo, là song phân thoải mái?”

—–tôi là dải phân cách dễ thương—-

Âm thanh ái muội vang lên trong phòng tối tăm, không bao lâu, tiếng khóc ẩn nhẫn đứt quãng truyền đến.

Độc quyền của Long tộc, cho bạn đời gấp đôi thể nghiệm, làm người điên cuồng lại không bỏ được.

Ngày kế.

Trong phòng nhỏ cũ kĩ, Diệp Lan đọc sách cả đêm, xem tiểu long như khối băng ôm trong lòng mà ngủ say sưa, trời đã sáng cũng không muốn tỉnh.

Nếu là trước kia, cho dù thức đêm, đến sáng Diệp Lan cũng có thể cố gắng mà thức dậy.

Nhưng bây giờ tiểu long lại dùng cái đuôi quấn chặt lấy cậu, vừa dính người còn chơi xấu, cậu mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy liền bị tiểu long để ý đến mà dỗ ngủ lại.

Ngủ thẳng đến trưa, Diệp Lan dụi dụi mắt mà ngồi dậy, mặt cậu mềm, nằm nghiêng hồi lâu, trên má phải bị tấm chiếu ấn lên mấy đường đo đỏ:

“Chiêu tài.”

Diệp Lan muốn đẩy rớt cái đuôi đang quấn lấy eo cậu của tiểu long mà không được, thanh âm mới rời giường mềm như bông.

“Nhóc mau buông cái đuôi ra, tôi muốn đi nấu cơm.”

Tiểu long vốn dĩ không tính buông đuôi nhưng nghe được hai chữ nấu cơm, nó liền mở bừng mắt.

“Diệp Diệp, hôm nay ăn lạp xưởng xào hả?”

Diệp Lan suy nghĩ một chút, gật gật đầu:

“Ăn.”

Lạp xưởng mua trên đường lúc đi bán hàng vỉa hè tối qua, tiểu long đã muốn ăn từ lâu, chẳng qua Diệp Lan chưa làm cho nó.

Diệp Lan nhìn nó buông cái đuôi ra, nhanh chân bò xuống giường.

Thời tiết hôm nay vẫn còn nóng, Diệp Lan dùng nước kéo từ giếng lên để rửa mặt, mát lạnh, nâng cao tinh thần lại sảng khoái. (Cool Air rất hân hạnh được tài trợ.)

Rửa mặt xong, Diệp Lan bắt đầu quen thuộc làm cơm trưa.

Từ khi tiểu long vào ở, lu gạo rất nhanh đã thấy đáy, cũng may trong nhà còn có đất, Diệp Lan vừa múc gạo vừa lo lắng nghĩ, nếu không cậu đã sớm nuôi không nổi nhóc con kia rồi.

Diệp Lan vo gạo xong lại muốn xào rau nên lớn tiếng kêu:

“Nhóc con, mau tới đây nhóm lửa nào!”

“Tới liền!”

Tiểu long đã tỉnh táo nhanh chóng từ phòng ngủ bay thẳng đến kệ bếp ngồi nhóm lửa.

Mà ngồi ở phía trên đại long để tiết kiệm phí giao thông, vừa mới rơi xuống trong vườn, Mộc Hề đứng ngơ ra, y nghi ngờ mình nghe lầm?

Hỗn thế ma vương tại nhà, ra đường gặp ai chọc nấy, biệt danh: trứng vịt bắc thảo, bây giờ đang ngoan ngoãn nhóm lửa cho Diệp Diệp?

Cũng nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, Long Dực nhướng mày.

Chậc.

Hắn cảm thấy con của hắn chỉ nghe Diệp Diệp nói, còn người cha ruột này, nó chẳng để vào đâu.

“Diệp Diệp, chút nữa ta muốn ăn nhiều một chút.”

Trong phòng bếp, tiểu long dùng trảo trảo nắm củi gỗ ném vào dưới nồi, nói với Diệp Lan:

“Bữa sáng không có ăn, cho nên giữa trưa muốn ăn nhiều.”

Diệp Lan cắt lạp xưởng, nghe vậy, quyết định xào thêm một món nữa, nếu không, sợ là không đủ ăn.