Chương 6

Cô ấy vừa liếc nhìn tôi, vừa nhìn về phía Hạ Thất không biết đang sống hay đã chết.

Vẻ mặt càng thêm sợ hãi.

Tôi sửng sốt, sau đó nhanh chóng nhào vào ngực cô ấy với đôi mắt đỏ hoe: "Á á á, chị cảnh sát, mọi người đến rồi! Tôi sợ chết khϊếp!"

Nữ cảnh sát nhanh chóng thả lỏng, cô ấy vỗ lưng tôi: "Không phải sợ, không phải sợ."

Hạ Thất vừa có tí ý thức, run rẩy chỉ tay vào người tôi, hai mắt trợn ngược rồi lại hôn mê bất tỉnh.

...

Vụ án này phải xử lý trước sau rất lâu.

Tất cả những thành viên liên quan đến vụ án ở thôn Thạch Bàn đều bị bắt.

Nghe nói hiện tại, tinh thần của thủ phạm chính là Hạ Thất có hơi không bình thường, luôn thì thầm một mình rồi nói mấy điều kỳ lạ.

Một lúc thì nói nhìn thấy chuột to, một lúc lại quỳ xuống đất dập đầu hô chuột tiên vạn tuế, một lúc sau lại trốn trong góc tường nói rồng đen muốn ăn thịt ông ta.

...

Khi tôi bước ra sau khi hỗ trợ điều ra lần cuối, bên ngoài đã có hai người chạy thẳng đến để chào đón.

Một người là Trần Linh, bạn cùng phòng đại học của tôi, còn một người là bạn tôi Tưởng Thiếu Thiên.

Trần Linh kéo tôi nhìn từ trên xuống dưới, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

"Như Ý! Cậu làm mình sợ muốn chết!" Cô ấy vỗ tôi một phát: "Đêm đó mình đã nói là muốn đi với cậu đến cửa hàng tiện lợi mà cậu không cho, kết quả là bị người ta bắt cóc rồi mất tích nhiều ngày như thế!"

"May mà cậu không sao, nếu không mình sẽ cắn rứt lương tâm cả đời mất!"

"Mình không thể tưởng tượng được một người dịu dàng yếu ớt như cậu đã trải qua những ngày qua thế nào!"

Vốn dĩ tôi thực sự chỉ muốn im lặng đi một chuyến đến đây, có thể là do trời đất đưa đẩy làm cho tôi phát hiện ra tung tích của chuột quỷ.

Có lẽ đánh chết Trần Linh thì cô ấy cũng không ngờ lần bắt cóc này có liên quan đến tôi.

Lúc này cô ấy đang vô cùng sợ hãi, ôm tôi thở dài than ngắn.

Tròng mắt của Tưởng Thiếu Thiên sắp lòi ra ngoài luôn rồi: "Dịu dàng yếu ớt? Cô nói cô ấy á?"

Tôi liếc nhẹ anh ta, anh ta nhanh chóng không nói gì nữa.

"Tiểu Linh, mình có hơi đói bụng." Tôi vỗ Trần Linh.

Cô ấy sửng sốt, vội vàng nói: "Mình đi mua chút gì đó cho cậu ăn, cậu ở đây chờ mình một lúc nhé."

Dứt lời, cô ấy nhanh chóng chạy vào siêu thị bên cạnh.

Tôi lấy túi Càn Khôn đang đeo trên thắt lưng cho Tưởng Thiếu Thiên: "Cầm lấy, về Phượng Thành rồi xử lý."

Tưởng Thiếu Thiên đưa tay nhận lấy, lắc lắc.