Chương 3

Bà ấy nghiêng người dựa vào sập phượng, vươn tay thưởng thức đan khấu mới nhuộm trên móng tay. Tuy rằng đã hơn năm mươi tuổi nhưng vị Hoàng hậu nương nương được tập hợp đủ sự sủng ái mà vạn người ghen tị vẫn giữ được chút ngây thơ cùng sự xinh đẹp thời thiếu nữ.

Diệp Tự Thu mỉm cười, nàng không từ chối.

Giúp Hoàng hậu nương nương lười biếng xử lý cung vụ là chuyện nàng thường làm sau khi cập kê. Sau khi trở thành Thái tử phi, nương nương càng trầm trọng hơn, hận không thể trực tiếp sống cuộc sống về hưu.

Trước kia vì chuyện này mà Thái tử cùng Hoàng hậu nương nương đã tranh cãi không ít.

Các cung nhân đều bị đuổi đi.

Diệp Tự Thu vừa phê bình vừa nhỏ giọng nói chuyện phiếm với Hoàng hậu nương nương.

Hoàng hậu hơi chút bát quái cùng nàng nói nhỏ: “Nghe nói Vương Thế tử Tầm Dương hôm nay đến chỗ của con, thế nào?”

Diệp Tự Thu nhíu mày: “Miệng không sạch sẽ, không đủ để gây họa.”

Nàng nhớ tới lời đánh giá của đối phương về Lý Tắc, trong lòng lại càng không thích.

Hoàng hậu liếc mắt nhìn nàng: “Bổn cung không hỏi cái này.” Bà ấy ngửa người nằm xuống: “Nghe Lý Quân nói người nào đó tức chết, im lặng không lên tiếng nhớ tới quyển sổ nhỏ của hắn.”

Lý Quân là danh húy của Hoàng thượng, hiện giờ khắp thiên hạ này dám gọi cả tên lẫn họ này của hắn chỉ sợ có một mình Hoàng hậu. Về phần “một số người”, hiển nhiên là chỉ Lý Tắc đang giả chết.

Diệp Tự Thu nhớ tới dáng vẻ con quỷ ngây thơ kia mím môi ghi sổ, nhịn không được cũng cười vài tiếng.

“Hắn còn không biết là hai nàng dâu các con liên thủ thiết kế bẫy.” Hoàng hậu khẽ thở dài: “Tại sao ta lại sinh ra một đứa con ngốc như vậy.”

Nửa câu sau, Diệp Tự Thu nghe mười mấy năm đã miễn nhiễm.

Nàng chỉ trả lời nửa câu đầu: “Điện hạ trời sinh tình tình thiện lương, có chuyện ướp muối thì không cần phải qua tai hắn.”

Vấn đề này rất quan trọng, Diệp Tự Thu cùng Nguyên Gia Đế bày ra vài năm, cuối cùng mới hoàn thành kế hoạch. Ngay cả Hoàng hậu nương nương ban đầu cũng bị gạt. Hiện tại trong cung chỉ có hai người bọn họ nhưng để đảm bảo, Diệp Tự Thu cũng không muốn nói nhiều.

Nàng đổi chủ đề.

Chỉ cần Diệp Tự Thu nguyện ý, nàng có thể khiến cho đa số mọi người nói theo ý muốn câu chuyện của nàng, huống chi là Hoàng hậu nương nương mà nàng vốn hiểu rất rõ.

Quả nhiên Hoàng hậu vô cùng vui vẻ cùng nàng bát quái tãn gẫu tông thất, hoàn toàn quên mất nhi tử ruột lên tận chín tầng mây.

Mãi đến khi Diệp Tử Thu xử lý xong chuyện rồi đứng dậy cáo từ, Hoàng hậu mới nhớ tới hôm nay cuối cùng muốn nói gì với nàng.

Đầu tiên bà ấy hừ một tiếng: “Con đúng là đi theo Lý Quân học xấu, dắt người đi. Một ngày nào đó ta phải giáo huấn hắn một chút.”

Bà ấy nắm lấy tay Diệp Tự Thu, giống như Diệp Tự Thu khi còn bé, ôm lấy bà ấy.

“Thu Thu à, có một câu bổn cung nói là sự thật.” Bà ấy nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Diệp Tự Thu: “Con và Tắc nhi đều là do bổn cung nuôi lớn, ở trong mắt bổn cung, con với hắn đều không có gì khác nhau. Có một câu trước khi con xuất giá, bổn cung đã từng hỏi con. Hôm nay bổn cung hỏi con một lần nữa.”

“Cuối cùng có phải là muốn Lý Tắc vui vẻ nên mới kết hôn với hắn.”

“Bổn cung khi còn trẻ gả cho kim thương, coi trọng hắn là vì hắn không hy vọng kết thừa đại thống, trông cậy vào làm một đôi phú quý nhàn thân. Nào ngờ về sau.” Bà ấy thở dài một hơi, lại có chút phẫn nộ: “Thâm cung rất tịch mịch. Thu Thu, nếu không phải Tắc nhi quấn lấy con, con có nguyện ý cùng hắn vây khốn trong bốn bức tường cao này hay không?”

“Hiện giờ cũng được, coi như là một cơ hội. Nếu con đổi ý còn kịp.”

Hoàng hậu nương nương nói lời thấm thía: “Con với Lý Quân đều là người tâm tư sâu, ta vẫn luôn không hiểu trong lòng kiểu người như các con đang suy nghĩ chuyện gì. Nhưng Thu Thu à, nhân sinh chỉ ngắn ngủi trong vài thập kỷ, con còn trẻ. Nếu không phải xuất phát từ tình yêu sâu đậm, ta sợ các con sau này đều sẽ hối hận.”

Trong lòng Diệp Tự Thu đang nhai nuốt lời Hoàng hậu nương nương, cũng không biết tư vị gì.

Cũng tương tự, nếu bệ hạ nói với nàng. Nàng đã sớm quỳ xuống đất tỏ vẻ mình kiên trinh không thay đổi với Lý Tắc.

Nhưng Hoàng hậu nương nương thì khác, bà ấy coi nàng là nữ nhi ruột thịt, rất nhiều chuyện không nên nói nàng đều thành thật nói với bà ấy.

Diệp Tự Thu giống như trở về năm được Lý Tắc cầu hôn, cùng suy nghĩ một vấn đề.

Nàng không phù hợp với Lý Tắc. Trong lòng Diệp Tự Thu đã có không dưới một lần suy nghĩ như vậy.

Nhưng, nhưng…

Hai chữ tình cảm có lẽ sẽ cho tới bây giờ cũng không dựa vào hai chữ thích hợp để xảy ra.

Sau khi Lý Tắc “qua đời”, Diệp Tự Thu dọn ra khỏi Đông cung, hiện giờ đang sống ở Diệp phủ nhiều năm trước.

Vừa mới vào phủ đệ, thị nhân mặc trang phục gác cổng lướt qua bên cạnh nàng, trong tay áo nàng có thêm một cái hộp gỗ.

Sau khi trở về phòng Diệp Tử Thu mới mở ra nhìn, một cây trâm hoa phù dung trông rất sống động nằm ở trong hộp.

Thợ khắc rất quen thuộc.

Đúng là oan gia.

Diệp Tử Thu nhận mệnh thở dài.

Nàng nhớ lại cảnh tượng năm đó Lý Tắc cầu hôn nàng. Thiếu niên lang ưỡn thẳng lưng quỳ gối trước mặt phụ hoàng, sống chết không chịu đứng dậy: “Cô chỉ thích một mình nàng, nếu phụ hoàng không đồng ý, cô sẽ không đứng lên.”

Mánh khóe một khóc hai náo ba thắt cổ, tên này dùng hết mặt mũi, sự cứng rắn khiến bệ hạ nhất ngôn cửu đỉnh giày vò đến không còn cách nào khác.

Khi mong muốn trở thành sự thật, y vui vẻ đến bật khóc, giống như một con chó nhỏ tiến đến hôn nàng.

Nàng bị cắn đến đau miệng, vừa xấu hổ vừa giận: “Lý Tắc, chàng có biết hay không?”

Thiếu niên lang hợp tình hợp lý thẳng thắn làm nũng: “Không! Thu Thu cùng ta luyện tập nhiều hơn đi mà.”

Y lại quấn lấy lần nữa.