Chương 4

Diệp Tự Thu sáu tuổi đỡ linh quan của phụ mẫu huynh trưởng vào kinh,

Cả kinh thành đều mặc đồ trắng.

Đế hậu mang theo Thái tử nhỏ tuổi tự mình ra khỏi kinh thành nghênh đón.

Hoàng hậu nương nương khóc đến mức ngất xỉu trước quan tài của mẫu thân Diệp Tự Thu. Mà Diệp Tự Thu chỉ yên lặng quỳ xuống bái tạ hậu ân của đế hậu.

Nàng không khóc, nước mắt của nàng sớm đã cạn khô từ lâu.

Hiện tại nàng chỉ muốn mang theo phụ mẫu, mang theo ca ca về an táng. Về chuyện sau này, nàng không nghĩ tới.

Sau khi Hoàng hậu nương nương tỉnh táo, đá đỏ mắt thề trước linh cữu Diệp mẫu, đời này cho dù có bất cứ chuyện gì cũng sẽ chăm sóc tốt Tự Thu.

Bà ấy đẩy một cái tiểu Thái tử: “Tắc nhi, đây là Thu Thu tỷ tỷ. Sau này con với nàng phải ở chung thật hòa thuận.”

Tiểu Thái Tử mới ba tuổi chuyện gì cũng không hiểu, có lẽ y còn bị sự đau buồn của mẫu hậu mấy ngày nay dọa sợ.

Y rụt rè trốn ở phía sau lưng mẫu thân, chỉ để lộ ra một cái đầu nhỏ, cố gắng phát âm: “Thu Thu, Thu Thu tỷ tỷ khỏe.”

Diệp Tự Thu đáp lễ: “Điện hạ mạnh khỏe.”

Máu của thân nhân khiến nàng trưởng thành trong một đêm, nàng rút lại sự ngây thơ và kiêu căng, trở nên trầm mặc an tĩnh.

Hoàng hậu nương nương là người tốt, khi Diệp mẫu còn sống, Diệp Tử Thu đã từng theo mẫu thân gặp qua bà ấy vài lần.

Không thể nghi ngờ bà ấy chính là đối tượng mà các phu nhân trong kinh thành cực kỳ hâm mộ, đã nhiều năm không có con nhưng Hoàng đế vẫn toàn tâm toàn ý đối xử với bà ấy, cũng không nhìn người khác. Về sau có Thái tử lại càng được sủng ái lên tận trời.

Càng đáng quý hơn chính là, cuộc sống của bản thân trôi qua thoải mái nhưng Hoàng hậu cũng không ngại đối xử tốt với người khác, bà ấy nổi danh là người thiện lương khoan ái.

Hoàng hậu và Diệp mẫu là quan hệ khăn tay, hiện giờ đối với nữ tử cô nhi lại càng là thương tiếc.

Diệp Tự Thu không thể không thừa nhận, Hoàng hậu đối xử tốt với nàng, đến phụ mẫu có khi cũng kém một chút.

Hoàng hậu nương nương luôn luôn kể không hết chuyện xưa trước khi đi ngủ, bà ấy gọi đó là chuyện cổ tích.

Nương nương ôm nàng nói với nàng về các nàng công chúa ngoại quốc, nữ chính trong câu chuyện sau khi trải qua gian nan hiểm trở luôn sống hạnh phúc mỹ mãn với hoàng tử.

Nương nương nói: “Thu Thu chính là tiểu công chúa của ta.” Bà ấy thương tiếc vuốt tóc nàng.

Diệp Tự Thu từng âm thầm lo lắng tiểu Thái tử sẽ không vui nhưng tiểu Thái tử chỉ ngoan ngoãn cuộn mình ở một bên, nửa điểm không oán hận nàng chiếm lấy ngực mẫu thân của y.

Y mở to đôi mắt đen láy như quả nho, yên lặng nghe những câu chuyện xưa.

Mãi cho đến khi câu chuyện kết thúc, y mới kiêu ngạo giơ bàn tay nhỏ nhắn lên: “Oa, con là Hoàng tử, ôi trời!”

“Lý Tắc, sao con còn không ngủ?” Hoàng hậu nương nương mắng y, vừa nhìn người trong ngực, được rồi, cũng vẫn đang mở to hai mắt.

Bà ấy đành bất đắc dĩ bắt đầu một câu chuyện khác: “Ngày xưa, ở phía bên kia núi, bên kia biển, có một đám lam tinh linh hoạt bát đáng yêu…”

Tiểu Thái tử chọc Diệp Tự Thu, cơ thể mập mạp tiến lại gần nhỏ giọng hỏi nàng: “Tinh linh là cái gì?”

Diệp Tự Thu cũng không biết nhưng dù sao nàng cũng lớn tuổi hơn tiểu Thái tử một chút, nhớ lại câu chuyện “Người lùn” lúc nãy, nàng hơi chần chừ nói: “Chắc là không khác người bình thường lắm, nhưng có hơi thấp bé?”

Nàng không nên để ý tới tiểu Thái tử, y chính là mười vạn câu hỏi vì sao.

Hoàng hậu nương nương ở một bên nói, y một bên tự cho là đang nhỏ giọng hỏi Diệp Tự Thu.

Xem ra từ trước tới nay chưa từng có ai có thể cùng tiểu Thái tử vừa nghe chuyện xưa vừa thảo luận nên khiến y hăng hái bừng bừng.

Vui vẻ đến mức Hoàng hậu nương nương dừng lại, y còn đang ngạc nhiên, hô tô gọi nhỏ, ú ớ gọi tỷ tỷ không xong kia.

“Lý Tắc, con còn nghe không?” Mặt Hoàng hậu nương nương không chút thay đổi.

Tiểu Thái tử sợ hãi, ôm mông giống như chim cút nhỏ nép vào lòng Diệp Tự Thu, bàn tay nhỏ bé tùm lấy vạt áo nàng, kêu lớn: “Tắc nhi ngủ rồi!”

Hoàng hậu nương nương bị chọc cười: “Tiểu tử thúi, mau ra đây.”

Diệp Tự Thu bị ôm lấy khiến cả người cứng đờ, nàng chần chờ một lát mời nhẹ nhàng nói với Hoàng hậu: “Nương nương, không có việc gì. Để thần nữ chăm sóc điện hạ đi ạ.”

Nàng ôm lấy búp bê mập mạp trong ngực, học cách đối xử của mẫu thân với nàng trong trí nhớ, nhẹ nhàng vỗ lưng y.

Trong ngực có lẽ chính là một con heo con, nàng còn chưa vỗ hai cái đã nghe thấy tiếng hô hấp đều đều.

Y ngủ thϊếp đi, tay còn nắm chặt tóc nàng.

Diệp Tự Thu có chút xấu hổ, nàng chỉ muốn biểu hiện thân thiện hiểu chuyện trước mặt Hoàng hậu một chút, nào ngờ tiếp nhận lại không thể ném y ra ngoài.

Ngẩng đầu nhìn lên, Hoàng hậu nương nương càng lúng túng.

Hai người nhìn nhau không nói gì.

“Thu Thu cũng ngủ đi.” Hoàng hậu suy nghĩ tuổi tác của hai người thì thấy không có vấn đề gì, nhẹ nhàng dỗ dành Diệp Tự Thu: “Cứ coi nơi này là nhà của mình. Chỉ cần bổn cung còn ở đây một ngày, sẽ không để con chịu uất ức.”

Trong ánh mắt dịu dàng của bà ấy, Diệp Tự Thu nhìn thấy mẫu thân.

Hốc mắt nàng hơi ửng đỏ, một lúc lâu sau mới vâng một tiếng.