Chương 8: Học sinh hư và cô giáo da^ʍ

“Hoàng Quốc Việt, có biết hôm nay cô tìm em là muốn làm gì không? Nói đi, tại sao hôm nay không học tiết của cô, tại sao em trốn học?”

Cô giáo Trần nghiêm túc nhìn tôi.

Cô giáo Trần nhìn tôi, khiến cơ thể tôi bất giác thẳng lưng. Đồng thời che giấu con cặt đang cương lên, một cách tự nhiên để không bị lộ ra, tôi chỉ có thể cầu nguyện rằng cô giáo không thấy.

“Em… em, em về lớp học lấy khăn tay lau mồ hôi, sau đó không hiểu sao lại buồn ngủ. Thật xin lỗi cô giáo Trần.”

Tôi nói dối, không thể nói là tôi ngửi mùi tất của bạn học sinh nữ, bị cô giáo phát hiện, sau đó thì trốn một tiết.

“Nói dối!”

Cô giáo Trần đột nhiên nói lớn.

“Cô giáo Ngọc Lan đã nói với cô, tiết vừa rồi em và cô ấy ở chung với nhau, em dám nói dối là em ngủ quên? Em là một học sinh nói dối, cô sẽ nói lại với mẹ của em, nói cho mẹ em biết em là một đứa trẻ nói dối.”

Méc lại mẹ tôi? Điều này không được, không thể để cho mẹ tôi lo lắng cho tôi, vì mẹ đã nuôi tôi và tỷ đã quá cực khổ rồi. Không được để cho mẹ tôi phải bận lòng về việc tôi đi học.

Cô giáo Trần và cô giáo Ngọc Lan đã nói về tiết học kia, có phải là đã nói vụ tôi cương lên hay không. Tôi cũng không rõ ràng lắm, hiện tại tôi chỉ có thể nói tất cả mọi thứ.

Sợ cô giáo Trần báo lại với mẹ tôi, tôi chỉ có thể nói toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra.

Khi nghe được Hoàng Quốc Việt kể lại toàn bộ không sót một chữ nào, tôi không khỏi bật cười thành tiếng. Đứa nhỏ này thật sự là một tờ giấy trắng, nói về chuyện này, mà không cảm thấy xấu hổ chút nào, đột nhiên tôi có chút mong chờ, sau khi dạy dỗ đứa nhỏ này xong, sẽ có cảnh tượng như thế nào.

Có thể tôi có lý do để cởϊ qυầи em ấy ra, cũng để cho em ấy vui sướиɠ một chút. Ngọc Lan dùng chân thủ da^ʍ cho em ấy, tôi cũng sẽ để cho em ấy lựa chọn, để xem em ấy lựa chọn cái nào.

Tôi vừa suy nghĩ rồi nói ra.

“Tốt lắm, lần này em không nói dối. Cho nên đối với tình trạng của mình em hiểu bao nhiêu rồi?”

“Cô giáo Ngọc Lan nói đây là tất cả con trai đều có tình trạng này, em chỉ là có tình trạng này sớm thôi. Em là chân khống, đối với chân của con gái em sinh ra hứng thú và yêu thích, sau đó chỉ cần nhìn thì c̠ôи ŧɧịt̠ nhỏ của em sẽ cương cứng lên.”

Hoàng Quốc Việt trả lời.

“Côи ŧɧịt̠ nhỏ? Gọi như vậy không đúng, nó tên là con cặt.”Tôi sửa lại cách gọi đúng, c̠ôи ŧɧịt̠ nhỏ là cách mà những đứa trẻ hay gọi.

“Em nói lần thứ nhất cương lên là lúc nào?”

“Dạ, là lúc em học môn thể dục tiết bơi lội, nhìn thấy chân của cô nên là c̠ôи ŧɧịt̠ nhỏ, dạ con cặt cương cứng lên.”

Hoàng Quốc Việt tính nói c̠ôи ŧɧịt̠ nhỏ, nhưng rất nhanh đã sửa lại.

Hoá ra là bởi vì chân của tôi mà cương lên, đánh thức bản năng mê chân của em ấy. Tôi mừng thầm trong lòng, có thể khiến cho một đứa trẻ không hiểu chút gì về tìиɧ ɖu͙© mà cương cứng lên, đây chính là một điều mà người phụ nữ nên tự hào.

“Ừ, vậy em còn nhìn thấy chân của ai mà cương lên nữa?”

“Dạ đầu tiên chỉ mới có cô giáo với cô Ngọc Lan ạ.”

Hoàng Quốc Việt nói rất thật thà, tôi nghĩ chắc là không nói dối.

“Vậy em thấy chân của hai cô, có muốn làm gì không?” Tôi tiếp tục hỏi, chỉ có thể biết rõ ràng sự yêu thích của em ấy, thì tôi mới có thể dụ dỗ được.

“Em, em, em nghĩ muốn sờ đùi của cô giáo, muốn quỳ xuống liếʍ lòng bàn chân của cô, thậm chí còn muốn xé rách tất chân của cô, cô giáo Trần mới mang tất em muốn cởi xuống ngay lập tức.” Do dự một chút, cuối cùng Hoàng Quốc Việt cũng mở miệng nói.

“Cô giáo có nghĩ là chuyện này là biếи ŧɦái, đã không còn là nghiện chân nữa không ạ?”

Cuối cùng em ấy còn hỏi thêm nữa.

Quỳ xuống liếʍ ngón chân, đứa nhỏ này có phải là có tính M không. Không chừng dạy dỗ thì sẽ thành đứa nhỏ thích S&M.

Tôi nghĩ như vậy, rồi giải thích.

“ Đúng là biếи ŧɦái nha, nhưng là cô thích em như vậy. Nhưng mà em không được đối với những người khác cũng làm như vậy. Đây là một loại nghiện, chỉ là cao cấp hơn thôi.”

Nghe được tôi nói như vậy, Hoàng Quốc Việt có chút yên lòng, trong lòng tôi đột nhiên nảy lên một ý nghĩa muốn trêu ghẹo.

Tôi cố ý dựng thẳng ngón chân của mình lên. Cười trêu tức nói.

“Thấy ngón chân cô đang di chuyển, trong lòng em đang nghĩ gì đây? Đứa trẻ ngoan muốn gì thì nói nha, nói không chừng có thể sẽ có khen thưởng.”

Cô giáo Trần ngón chân không ngừng di chuyển liên tục,thậm chí còn tới gần tôi giơ chân lên di chuyển qua lại.

Ực, tôi nuốt nước miếng. Trong phòng làm việc đang im lặng, âm thanh này có vẻ có chút lớn tiếng.

Tôi nhìn cô giáo Trần đang nở một nụ cười, hiển nhiên là đối với tình trạng của tôi thì buồn cười.Những Cô Giáo Của Tôi - Chương 8: Học sinh hư và cô giáo da^ʍ