Chương 5

Cuối cùng xe cũng được dừng lại ở một căn nhà hai tầng hình chữ nhật , có màu xám .

Người đàn ông tên tên Chan nói gì đó nhưng Tôi nghe cũng không hiểu lắm rồi , người ấy ra hiệu cho tôi đi vào ,Tôi xách vaily đồ của mình theo chân người đàn ông đó , bước vào trong , Tôi thấy , có hai người Già , khoảng hơn bảy mươi tuổi đang ngồi trên ghế , có lẽ họ là Bố Mẹ của Ông Chan thì phải , bên cạnh đó là một người phụ nữ tầm trung khoảng gần bốn mươi tuổi , và hai đứa bé , một trai một gái , Bé Gái có vẻ cũng mười hai , mười ba tuổi , Bé trai thì chắc tầm năm , sáu tuổi gì đó .

Lúc này trong người tôi bắt đầu có một cảm giác bất an vô cùng , rõ ràng là lúc đầu Anh Khoa bảo với tôi là Tôi đi giúp việc cho một Gia đình , có ba người con và hai vợ chồng thôi mà , sao giờ lại có thêm hai người Già như vậy ?

Nghĩ vậy thôi , nhưng mới tới tôi cũng chả biết làm như thế nào ? tiếng nói cũng không biết .Rồi bỗng nhiên người phụ nữ có vẻ như là vợ của Ông Chan tiến đến chỗ tôi và nói gì đó , nhưng thậ lòng tôi cũng không thể nào hiểu được , tiếng của họ không thể nào ăn nhập vào đầu óc của Tôi , người phụ nữ kia có vẻ hiểu nên đanh đưa tay ra khuất tôi , ra hiêu bảo tôi đi theo , Tôi theo nngườiphuj nữ kia vào trong một căn phòng nhỏ , để đồ đạc của mình xuống , người còn mệt nhưng nói thật lòng là Tôi cũng không dám ngã lưng , Tôi sợ ....

Mặc dù tôi có học được vài hôm cũng gọi như là hiểu được vài tiếng đơn giản sơ sơ , nhưng trong lúc này đây tôi lại không hề biết gì , bao nhiêu chữ học được đều bay biến mất , Tôi bắt đầu hoang mang , cảm giác lạ lẫm lúc này mới thật sự vây kín trong tôi ....

Và rồi tôi cũng biết công việc của mình là gì , Tôi phải chăm lo cho hai người già , cơm nước đưa đón hai đứa nhỏ kia đi học để vợ chồng ông Chan đi làm .

Những ngày đầu tiên nơi xứ lạ Tôi nhớ nhà , nhớ con vô cùng , Tôi chẳng biết làm gì hơn

ngoài việc cứ đưa hình con ra ngắm , mới đầu công việc của Tôi tuy vất vả nhưng cũng không đến nỗi áp lực lắm , vì ngươi già thì Bố Mẹ chồng tôi cũng già , hơn nữa Tôi cũng đã từng chăm anh lúc bị tai nạn , mấy ngay đầu , vừa lạ nhà , vừa nhớ con da diết , nhiều khi nhìn con và chồng trong tấm hình tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào trong và tự nhủ với lòng rằng .

""cố lên , ba năm sẽ nhanh thôi ""

ở đây Tôi phải làm việc quần quật suốt ngày , nhiều lúc đêm hôm vẫn phải lọ mọ chăm cho ông bà ăn khuay rồi đến hai đứa nhỏ nữa , tiếng nói cũng không thông thọa nên cứ như vậy tôi lầm lũi sống và làm việc cho qua ngày , nhưng mà sống kiểu như thế này tôi thật sự thấy bức bí vô cùng , không có ai để nói chuyện , cũng như tôi không hiểu được gì về họ hết .

Thấm thoát may sao tôi cũng yên ổn làm ở đây được một tháng , và giờ Tôi cũng học được ít nhiều tiếng nói của họ , cũng không rành cho lắm nhưng cũng gọi là có thể hiểu những tiếng cơ bản nhất .

-Này , đây là tháng lương đầu tiên của Cô . Tôi đã trừ qua cho bên công ty bảy mươi phần trăm lương của cô , còn lại bấy nhiêu đây .Cô xem .

Ông Chan vừa nói , vừa đưa cho tôi một cái Phong bì , lần đầu được nhận lương , được nhận những đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình .Tôi đưa tay đón láy cái phong bì từ tay Ông Chan mà nước mắt rưng rưng , Tôi kiểm kiểm rồi đếm đi đếm lại , moi người chắc những ai lần đầu đi làm xa được nhân lương thì sẽ hiểu được một phần nào đó cảm giác của tôi ngay lúc này , vậy là bao nhiêu mệt mỏi bấy lâu nay bỗng nhiên tan biến hết , Tôi mừng thầm trong lòng .""

Vậy là một tháng đã trôi qua , chỉ còn phải làm để trả nợ cho bên công ty môi giới một tháng nữa thôi , mọt tháng nữa là tôi có thể gửi tiền về cho chồng và con .

số tiền còn lại quá it nên tôi không thể gửi về được , tôi đành cắt tiền vào một chỗ thật kín , tôi bỏ tiền vào trong một cái khăn rồi quấn nó lại thật kỹ càng .

Nhưng tôi đâu có ngờ những tháng ngày sau này , những tháng ngày cơ cực mới chuẩn bị bắt đầu