Chương 18

Chúng tôi được đưa lên trên một khu đồi, trong đó có căn nhà bị bỏ hoang. Thiên Hạnh của chúng tôi bị nhốt trong đó. Bé Thùy Linh đang đứng cạnh Yên Vân. Vợ chồng tôi bị trói tay lại. Nhìn con, chúng tôi đều bất lực chỉ biết khóc.

- Yên Vân, xin cô hãy tha cho con bé, chả phải cô muốn trả thù tôi sao. Tôi đây rồi, xin cô. - Vợ tôi lên tiếng.

- Tiểu thư đạo mạo như cô cũng có ngày phải cầu xin tôi cơ à?

Yên Vân cầm con dao lại gần vợ tôi. Con dao đưa qua đưa lại trước mặt em. Tôi cố vùng vẫy để cứu em nhưng vô vọng.

- Sao vậy Thành Đạt, nếu ngày ấy anh chịu bỏ cô ta đi với tôi thì có lẽ không có ngày hôm nay rồi.

Tôi cười khẩy một cái, cô ta đang nghĩ cái gì vậy. Tôi đi theo cô ta để tôi trở thành người xấu hay sao, Tưởng Thanh giúp tôi biết thế nào là biến hận thù thành yêu thương, không như cô ta. Ôm trong lòng những hận thù không đáng có. Nếu không phải do bố cô ta tham lam thì đâu có kết cục vậy. Bố vợ tôi giúp đỡ ông ta nhưng ông ta không biết bao nhiêu là đủ, vậy thì cô ta oán hận ai. Cô ta hãm hại công ty của vợ tôi. Rồi cô ta lại ám sát cô ấy. Nhưng cô ấy không hề nghĩ sẽ tìm cô ta để đòi công bằng. Nhưng cô ta lại không buông tha, thậm chí dùng con gái mình để trả thù. Cô ta làm vậy cũng không xứng đáng làm mẹ nữa. Tôi nói hết những suy nghĩ trong lòng mình ra, tôi biết rằng con người này nếu không nói trúng tim đen, cô ta sẽ được nước đổ lỗi cho người khác.

- Im miệng.

Yên Vân như phát điên lên, cô ta gào thét trách móc. Cô ta nói rằng việc cô ta yêu tôi là thật, rõ ràng vợ tôi là người chen ngang, tôi chính là mối tình đầu của cô ta, nhưng vợ tôi lại cướp mất, để trả thù cô ta phải tìm đến tên cầm thú kia. Cô ta còn thừa nhận mình chính là người gϊếŧ hắn. Hắn bài bạc gái gú, nên khi hắn có tiền, cô ta phải gϊếŧ hắn để lấy tiền lo cho cuộc sống của hai mẹ con và lên kế hoạch trả thù. Cô ta bảo con gái mình tiếp cận con gái tôi để cô ta vừa có thể trả thù vừa có nhiều tiền, tương lai của nó sẽ tốt hơn tôi.

Vợ tôi nhìn tôi ánh mắt bất lực cùng lo sợ. Tôi cố gắng dùng mọi lời nói để bảo vệ mẹ con em. Tôi thấy mừng vì những lời cô ta nói ra con tôi không nghe được.

- Dù cô có yêu tôi là thật, thì việc cô lừa dối tôi, coi tôi như công cụ để trả thù dùm cô cũng là thật. Cô nghĩ khi biết chuyện tôi sẽ ở bên cô ư?

- Anh sẽ phải ở bên tôi, vì khi đó người sinh con cho anh là tôi chứ không phải nó. Chính con bé đó.

Yên Vân quăng con dao xuống đất. Rút khẩu súng trong túi ra. Chĩa thẳng vào phía Thiên Hạnh. Tôi và vợ hoảng hốt tột độ, con bé thì sợ co rúm người. Cô ta nói tiếp.

- Nếu nó không xuất hiện anh sẽ không theo cô ta. Nam Dư cũng không vì cô ta mang thai nó mà lưỡng lự không dám ra tay với cô ta. Bố cô ta cũng sẽ bị con trai mình trả thù. Nhưng con bé xuất hiện, lại gắn kết cả nhà các người. Để tôi phải bơ vơ trả thù một mình, không tình, không tiền. Không làm được người mẹ tốt. Nó phải chết.

Bùm! Yên Vân bóp còi súng.

Có máu chảy ròng ròng, có tiếng gào thét.

Cô ta vội bỏ súng xuống.

- Không, Thùy Linh, con gái của mẹ, sao con lại làm vậy. Để mẹ gọi cấp cứu cho con. Mấy người, mau gọi cấp cứu.

Máu, nước mắt, đang chảy ròng ròng trong căn nhà hoang. Thùy Linh ôm lấy Thiên Hạnh, là con bé đã chạy tới đỡ đạn thay cho con gái tôi. Yên Vân chạy lại ôm lấy Thùy Linh vào lòng. Giọng con bé thều thào.

- Mẹ ơi, đừng gọi nữa, không kịp đâu, con sắp phải đi rồi. Mẹ biết không, con yêu mẹ nhiều lắm, con muốn làm mọi việc để mẹ vui, nhưng việc lần này con làm mẹ chắc sẽ không vui. Con chỉ muốn để mẹ trở thành người tốt thôi. Trước giờ con đi theo mẹ, học hỏi mọi cái, chỉ để có một tương lai tốt, nhưng khi gặp Hạnh, bạn ấy cho con biết con người ta cố gắng học hỏi để trở thành người tốt giúp đỡ mọi người. Mỗi người đến thế giới này như một thiên sứ. Khi họ hoàn thành sứ mệnh rồi thì họ sẽ ra đi. Bạn Hạnh đã vẽ bức tranh về những ngọn nến. Một ngọn nến sắp tắt sẽ thắp sáng cho nhiều ngọn nến khác. Đem ánh sáng đến những khoảng tối tăm. Con là ngọn nến sắp tắt ấy, con mong muốn sẽ chuộc lại lỗi lầm mẹ gây ra. Con cũng mong sẽ hiến tạng của mình cho những người cần nó.

Con bé quay sang nói kí hiệu với Thiên Hạnh.

- Thiên Hạnh à, mình xin lỗi bạn. Mình đã lừa bạn. Bạn biết không, mẹ mình nói mình bắt chuyện với bạn để lừa bạn, nhưng khi gặp bạn, bạn cho mình thấy những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống. Mình thích bạn lắm, ở một thế giới khác mình sẽ luôn dõi theo bạn. Bạn đừng buồn nha. - Con bé nói xong quay sang nói với mẹ mình.

- Mẹ ơi, giúp con hoàn thành nguyện ước cuối cùng nhé. Hãy hiến tạng của con cho những người cần nó.

- Ừ. Mẹ biết rồi, xin lỗi con.

Công an lúc này cũng đã tới. Tất cả chúng tôi đều nín lặng trong khoảnh khắc bé chút hơi thở cuối cùng. Yên Vân tự nguyện đưa tay ra chịu tội.

Chúng tôi chạy lại đón con gái. Con bị sốc khá nhiều, đó là một sự sang trấn tâm lý lớn đối với bé.

Chúng tôi giữ bí mật chuyện Yên Vân gϊếŧ người để giảm tội cho cô ấy. Còn về tang lễ của Thùy Linh gia đình tôi đại diện làm. Từ khi xảy ra chuyện, Thiên Hạnh sống khép kín và không giao tiếp với ai cả. Bố vợ tôi phải liên hệ các bác sĩ ở Anh để làm phẫu thuật cấy thính giác thân não cho bé đồng thời sẽ cho bé chữa trị tâm lý. Chúng tôi cùng nhau cầu nguyện cho con gái vượt qua tổn thương lần này.