Chương 17

Thoắt cái lại đã đến hè. Bố mẹ vợ tôi về nhà nghỉ ngơi để chuẩn bị đón cháu nội chào đời, sau những chuyến du lịch dài ngày. Hai vợ chồng tôi cho Thiên Hạnh lên chơi với ông bà vài hôm tiện thể đưa Thùy Linh lên thành phố. Con bé sẽ ở chơi với chúng tôi đến tối tan làm mẹ nó đến đón. Thiên Hạnh biết sắp phải xa bạn nên dính bạn suốt. Hai đứa cùng ăn, cùng chơi, đến giờ ngủ trưa thì vào trong phòng mà vợ chồng tôi làm cho bé hồi còn ở nhà anh Nam Dư. Mọi người ai về phòng người đấy. Buổi chiều tỉnh dạy. Theo thói quen tôi ghé phòng con gái gọi nó dạy. Thấy cửa mở tôi ghé vào nhưng không thấy bọn chúng đâu cả. Tôi vội vàng gọi mọi người dạy, tìm khắp nhà cũng không thấy chúng đâu. Chúng tôi coi lại camera thấy Thùy Linh dắt con gái tôi ra ngoài, gương mặt còn đang ngái ngủ. Ngôn ngữ ký hiệu cho thấy. Nó ra hiệu cho con gái tôi là nhanh lên, mẹ mình tới rồi. Bạn có muốn gặp mẹ mình không, rồi chúng đi theo hướng ra cổng. Một chiếc xe hơi đậu tới cổng nhà, người phụ nữ bước xuống dắt hai đứa bé lên xe. Thiên Hạnh không chịu đi, con bé định chạy thì bị cô ta tóm lại lôi lên xe. Sau đó cô ta còn ngoảnh mặt lại phía camera cho chúng tôi biết cô ta là Yên Vân, rồi dùng ngôn ngữ ký hiệu cho tôi biết rằng cuộc chơi bắt đầu.

Cả gia đình đều sốc trước sự việc. Chuông điện thoại của anh Nam Dư kêu lên, là số lạ. Anh vội vàng bắt máy:

- Chào đại ca, em đã tin tưởng hợp tác với anh mà không ngờ anh phản kèo nhanh quá.

- Yên Vân, cô muốn gì?

- Tất cả các người đều phản bội tôi. Mấy năm qua tôi đã ấp ủ kế hoạch trả thù, giờ đã đến lúc. Kêu Tưởng Thanh và chồng nó đến gặp tôi, tôi sẽ thả con bé. Chuẩn bị cho tôi mười triệu đô, để tôi đưa con gái mình ra nước ngoài.

- Cô phải đảm bảo với tôi sẽ không làm hại mẹ con nó.

- Được, nhưng nếu tôi biết các người dở trò thì đừng có trách.

- Cho địa chỉ đi.

- Cứ chuẩn bị tiền đi, tôi sẽ cho người đến đưa họ đi, anh cũng từng là giang hồ anh biết rồi đấy. Nếu báo công an, hậu quả tự gánh. Một khi công an tới, chúng ta sẽ cùng chết. Tôi nói là làm, anh hiểu tính tôi rồi đấy.

- Được rồi. Tôi sẽ đi chuẩn bị tiền.

Cả nhà tôi nháo nhào cả lên. Người nói báo cảnh sát người nói không. Vợ chồng tôi đều biết là Yên Vân sẽ không chịu buông tha. Cô ta nhắm đến cả bố vợ tôi, cả anh Nam Dư. Anh nói chúng tôi cùng anh đi ra ngân hàng rút tiền. Nhưng thực chất anh sợ cô ta gài thiết bị theo dõi gần chúng tôi, nên đã nói chúng tôi thay đồ cẩn thận.

Anh nói đàn em của mình lặng lẽ đi theo chúng tôi. Vợ chồng tôi đi thì cần chú ý để lại ám hiệu, tuy đã gài thiết bị định vị nhưng anh sợ cô ta phát hiện nên phải chuẩn bị kế hoạch thật kỹ càng.

Chúng tôi trong lòng nóng như lửa đốt đợi liên lạc từ phía Yên Vân. Anh Nam Dư điều tra ra được năm ấy khi vợ tôi và anh ấy làm hòa. Yên Vân biết cô ta không có ai đứng về phía mình nữa. Mà ngày ấy vì cặp kè với tên giám đốc chi nhánh để hại công ty. Cô ta đã mang thai với hắn ta. Sau đó hắn ta đi sang macao đánh bài ăn được một số tiền lớn nhưng bị người ta đuổi đánh đến chết. Cô ta một mình nuôi con. Chính là bé Thùy Linh. Ngay khi biết Thiên Hạnh của chúng tôi bị bệnh. Cô ta đã lên kế hoạch sẽ để con gái cô ta lớn lên, cho nó tiếp cận Thiên Hạnh rồi bắt cóc con bé. Vợ chồng tôi đã quá vô tư khi không mảy may nghi ngờ gì cả. Giờ không biết con gái tôi đang ở đâu, có bị hành hạ gì không?

Chúng tôi chờ đợi mỏi mòn. Kim đồng hồ cứ tích tắc trôi qua, cả nhà ngồi dài ra ở phòng khách chờ đợi trong trạng thái bất an. Vợ tôi khóc sưng cả mắt. Chả ai thiết ăn uống được gì.

Nửa đêm. Chuông điện thoại vợ tôi kêu lên. Cả nhà đều giật mình hồi hộp.

- Chuẩn bị đủ tiền chưa?

- Rồi, xin cô cho tôi được thấy con bé.

- Để quay video gửi cho. Nó có nói được đâu mà gọi.

Cô ta quay video gửi cho vợ tôi. Con bé bị trói lại. Ánh mắt cầu cứu chúng tôi. Sau đó cô ta điện lại, nói vợ chồng chúng tôi đi ra cổng, có chiếc xe màu đỏ ở đó. Cứ lên xe họ sẽ trở chúng tôi đến gặp con bé. Nhớ bỏ tiền lên trên xe.

Chả còn sự lựa chọn nào khác. Để cứu con chúng tôi bắt buộc phải làm theo yêu cầu của cô ta.

Chiếc xe đậu ở cổng. Mọi người muốn ngăn cũng chẳng thể nào ngăn được chúng tôi bước lên đó. Con gái chúng tôi đang chờ bố mẹ đến đón nó về. Chiếc xe đó bây giờ là thứ duy nhất có thể đưa vợ chồng tôi đi gặp đứa con gái tội nghiệp của mình.

Lên trên xe, họ bịt mắt vợ chồng tôi lại, sau đó cả hai đều mê man không biết gì nữa. Tới một khu đồi núi vắng vẻ. Bọn họ đá chúng tôi tỉnh dạy rồi chói tay lại dắt tôi và em đi theo sau.