Chương 21

Vì việc quyết định cho con điều trị hay không mà tôi và em đã có những tranh luận, cãi vã. Em không nói chuyện với tôi luôn. Có lẽ muốn để tôi tự kiểm điểm. Lúc đó tôi đã lỡ lời. Câu nói tha cho con khiến em cảm thấy tôi nói em đang hành hạ con gái mình.

Tôi biết bản thân em giờ cũng rất khó chịu, nhìn con như vậy em cũng đau lòng, cũng tự trách mình lắm chứ. Em chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ, kiên định. Lẽ ra tôi nên tiếp sức cho em, là chỗ dựa vững chắc cho mẹ con em nhưng tôi lại để bản thân mình phải yếu đuối, nản trí trước cả họ.

Vào một buổi tối, em gọi con lại ngồi vẽ tranh cùng. Hai mẹ con cùng vui vẻ vẽ tranh. Có lẽ vẽ tranh là đam mê của con bé. Khi vẽ bé sẽ dồn hết mọi cảm xúc vào bức tranh. Vợ tôi nói con hãy nhắm mắt lại xem con nghĩ đến điều gì, con hãy vẽ nó ra. Tập trung vẽ về cái con nghĩ. Đừng nghĩ đến một cái gì nữa.

Con bé nhắm mắt lại. Đầu con có vẻ bắt đầu đau. Tôi thấy bé nhăn mặt, hai mắt nhắm nghiền. Vợ tôi cầm tay con bé nói:

- Hãy mở mắt ra đi con. Vẽ về điều con đang nghĩ tới. Mẹ và con sẽ cùng vẽ. Mẹ vẽ điều mẹ nghĩ, con vẽ điều con nghĩ.

Con bé gật đầu. Thời điểm này bé đã nghe và hiểu được chúng tôi nói, nhưng vẫn chưa nói được nhiều. Hai mẹ con em bắt đầu vẽ. Sau khi vẽ xong, con bé và mẹ trao đổi bức tranh mình vẽ cho nhau. Tranh của Thiên Hạnh vẽ về cảnh chết chóc. Hình ảnh con ngồi đó, Thùy Linh ôm lấy con, ở đó có máu rất nhiều. Đằng xa xa là người mẹ bất lực đánh rơi chiếc súng xuống dưới đất.

Đó là bức tranh của con gái tôi, bức tranh ngấm đầy sự đau thương. Trái ngược với bức tranh ấy. Là bức tranh tràn đầy ánh sáng của vợ tôi, có thiên sứ bay trên bầu trời cao xanh, xung quanh là những ánh hào quang tỏa ra sáng trói. Vợ con tôi cùng nhìn hai bức tranh, rồi họ lại nhìn nhau. Em nói với con.

- Hạnh à, mẹ biết, con luôn bị hình ảnh này đeo bám. Khiến con không thể nào ngủ được. Kể cả đầu óc con, khi nào ngừng làm việc là hình ảnh ấy lại xuất hiện. Con gái à, hãy nhìn bức tranh mẹ vẽ đi. Con biết không. Các thiên sứ sẽ được cử đến cuộc sống của chúng ta với một sứ mệnh riêng. Thùy Linh là một thiên sứ. Mẹ và mẹ của Thùy Linh cũng từng là bạn thân như con và Thùy Linh vậy. Nhưng vì hoàn cảnh đã đẩy mẹ và cô ấy xa nhau, trong chuyện này không có ai đúng ai sai, chỉ có con người là không đủ bao dung để hiểu và thông cảm cho nhau.

Con bé nhìn mẹ, ánh mắt chăm chú lắng nghe, Tưởng Thanh đưa tay ra ôm con bé vào lòng vỗ về:

- Thùy Linh bị mẹ mình đưa đến để giải quyết ân oán với nhà chúng ta. Nhưng con biết đấy, con bé đó đã hy sinh tính mạng để bảo vệ con. Đó là minh chứng cho tình bạn của các con. Và cũng chính bé đã cảm hóa được người mẹ của mình. Để cô ấy biết yêu thương nhiều hơn là thù hận. Sứ mệnh của Thùy Linh là bảo vệ con, hóa giải mọi hận thù trong tình bạn của mẹ các con. Khi hoàn thành xong sứ mệnh, thiên sứ Thùy Linh ấy sẽ bay lên bầu trời, nhưng bé vẫn luôn dõi theo con và chúng ta. Nếu như con vui vẻ, thông suốt mọi truyện, Thùy Linh cũng sẽ ở trên bầu trời nhìn con vui vẻ, còn nếu con cứ mãi sầu lo, sợ hãi. Thùy Linh cũng sẽ đau lòng và tự trách. Khi bạn ấy ra đi, bạn đã luôn mong con được vui vẻ, đấy là sứ mệnh cuối cùng của bạn ấy. Con có thể giúp bạn ấy hoàn thành sứ mệnh cuối cùng này được không?

Thiên Hạnh nhìn mẹ, con mỉm cười rồi gật đầu, giọt nước mắt vẫn rơi trên khuôn mặt. Bé gục đầu vào vai mẹ khóc một hồi lâu. Sau đó con bé từ từ đi ra khỏi vòng tay của mẹ. Con lấy bức tranh mình vừa vẽ ra, nhìn vào bức tranh thật lâu, gương mặt kiên định và mạnh mẽ. Con cầm bức tranh vò nát rồi xé vụn ra. Sau đó quay lại nhìn vợ tôi cười.

Bé lấy bức tranh mẹ vẽ dán lên tường, bé ngắm nó rồi dần dần đi vào giấc ngủ. Đêm hôm ấy con không cần dùng thuốc an thần. Đó chính là điều mà chúng tôi ao ước suốt mấy tháng nay.

Hôm sau vợ chồng tôi đưa con đi gặp bác sĩ tâm lý. Họ nói rằng bé đã có sự tiến bộ vượt bậc, theo đà này thì có thể đến khi con nói được lưu loát con cũng sẽ khỏi được cơn khủng hoảng tâm lý này. Nghe được điều này tôi hạnh phúc vô cùng.

Lúc con đi học nói, chỉ còn hai vợ chồng. Tôi lò dò đến chỗ em. Ngồi bên cạnh em để lấy cớ làm hòa.

- Vợ à, anh biết anh sai rồi, mới có chút khó khăn mà anh đã đòi bỏ cuộc, còn nói nặng lời với em nữa chứ, xin lỗi vợ yêu.

- Thực ra mỗi người có mỗi cách nghĩ khác nhau. Nếu anh nói ra cách nghĩ của mình, chúng ta cũng có thể bàn bạc xem cách nào tốt hơn. Ở bên nhau gần tám năm rồi, em cũng chả có hơi sức đâu mà giận dỗi. Thơi gian yêu nhau còn không có, dằn vặt nhau làm gì. Mấy ngày nay em chỉ suy nghĩ nghiêm túc về những điều anh nói để tìm ra cách giải quyết vấn đề hợp lí thôi.

Tôi thầm cảm ơn em, người vợ tuyệt vời, luôn nghĩ cho chồng con, cho người thân. Tôi mong rằng, người tốt như em sẽ không gặp phải thử thách gì nữa. Chúng tôi cũng đang mong chờ một ngày gần nhất được về lại Việt Nam trong trạng thái hoàn thành tốt nhiệm vụ.