Chương 22

Ngày chúng tôi chờ đợi cũng đã đến Thiên Hạnh đã hồi phục, con đã có thể nói được tuy vẫn còn hơi bị vấp từ nhưng tôi tin là khi về nước tiếp xúc nhiều người vốn từ của con sẽ tăng lên và bé sẽ nói lưu loát được.

Sau chuyến bay dài đằng đẵng, gia đình tôi trở về Việt Nam. Tất cả mọi người đều đợi chúng tôi ngoài sân bay. Bữa cơm của đại gia đình ấm áp, hạnh phúc. Mừng cho cô gái nhỏ bé nhưng rất mạnh mẽ và kiên trì của chúng tôi đã thoát khỏi kiếp nạn.

Vợ của anh Nam Dư cũng gần tới ngày sinh nên nhìn khá nặng nề. Bố mẹ vợ tôi sau những chuyến du lịch khắp mọi nơi thì giờ đã quyết định không đi nữa để dành thời gian vui chơi bên con cháu nhiều hơn.

Thiên Hạnh về lại quê nội, bạn bè và hàng xóm kéo đến để đón con, ai cũng đều rất nhớ con. Khi thấy con có thể nói chuyện với mọi người, tất cả đều xúc động. Sau những nỗ lực con đã có thể sống cuộc sống của một người bình thường, giao tiếp với mọi người một cách bình thường nhất.

Chắc chắn rằng, những sự việc đã xảy ra không thể nào thay đổi được. Tiền bạc, vật chất mất đi có thể lấy lại được, nhưng thời gian và tính mạng là minh chứng cho những thứ mà khi mất đi rồi, mãi mãi sẽ không bao giờ lấy lại được. Phòng ngủ của con, lớp học của con, con đường đến trường của con. Tất cả đều có hình bóng của Thùy Linh.

Dắt con tới chùa, nơi mà Thùy Linh mong muốn sẽ được gửi gắm ở đó sau khi mất, thắp hương cho bạn xong con nói trong nước mắt.

- Linh ơi, Hạnh tới rồi đây, xin lỗi Linh vì Hạnh tới thăm Linh muộn quá. Linh biết không, Hạnh rất thích Linh, trong suốt thời gian làm bạn với Linh, Hạnh đã rất vui vẻ. Hạnh thích mọi thứ ở Linh, việc Linh có mục đích nên với tiếp cận Hạnh là việc duy nhất mà Hạnh giận Linh, nhưng không sao. Hạnh sẽ không giận Linh nữa vì Linh thiên sứ đã đến bên Hạnh và cho Hạnh nhiều thứ mà không ai có thể cho Hạnh. Linh có biết không, rất nhiều người đã được cứu sống nhờ tạng Linh hiến tặng. Giờ này Hạnh đã có thể nghe được thì lại chả thể nghe Linh nói nữa, yên nhỉ nha Linh. Hạnh sẽ thay Linh thăm mẹ Yên Vân của Linh thường xuyên.

Hạnh cúi người lạy rồi ra về, nỗi buồn phảng phất trên gương mặt con bé, con bé nói muốn gặp mẹ của Thùy Linh, nên chúng tôi đưa con tới nhà giam nơi Yên Vân bị nhốt ở đó.

Con muốn nói chuyện riêng với cô ấy, nên chúng tôi tránh đi. Sau khi nói chuyện xong con nói cô ấy muốn gặp vợ chồng tôi. Chúng tôi lại gặp cô ấy. Gương mặt có chút tiều tụy nhưng lại có nét hiền hậu không phải là Yên Vân sắc sảo như trước nữa. Nhìn thấy chúng tôi, em gượng cười thân thiện.

Tưởng Thanh nói tôi nói chuyện trước. Tôi ngồi xuống cầm điện thoại lên bắt đầu cuộc nói chuyện.

- Em khoẻ chứ?

- Em khoẻ, khoẻ cả thể xác lẫn tinh thần. Rất nhẹ nhàng, không còn gánh nặng nào trên người. Cảm ơn anh, anh cho em biết hương vị của tình yêu, là tình đầu cũng là tình cuối của em. Thùy Linh cũng là một tai nạn của tìиɧ ɖu͙©. Nó không được sinh ra bằng tình yêu. Do em sơ ý nên đã bị tên cầm thú đó cưỡиɠ ɧϊếp. Em hận tên cầm thú đó, em hành hạ con bé, bắt nó phải trở thành người xấu, còn nó thì luôn làm tất cả những yêu cầu vô lý của em để em vui. Tất cả người thân của em đều lần lượt xa em. Lẽ ra em nên trân trọng những người mình có ở hiện tại. Nhưng em lại để quá khứ làm mất bản thân của mình. Xin lỗi vì đã gây cho anh quá nhiều phiền phức.

- Anh hiểu mà, anh không trách em nữa, em thấy đấy, những phiền phức rồi cũng qua, cuộc sống hiện tại đều rất tốt. Chỉ cần bớt sân si thù hận. Chúng ta sẽ có một cuộc sống thanh thản.

- Anh nói đúng lắm. Cho em gặp Tưởng Thanh được không?

- Được.

Tôi đưa máy cho vợ. Họ nói chuyện với nhau chừng hai mươi phút rồi ra về. Hai mẹ con em đều thấm mệt nên nằm ngủ ngon lành trên xe.

Buổi tối, sau khi đánh răng tôi leo lên giường nằm. Vợ tôi đang nằm coi điện thoại, tôi hỏi:

- Yên Vân nói gì với em?

- Anh tò mò chi vậy? Hôm nay nhìn hai người tình cảm lắm nha.

- Em ghen hả?

- Chắc vậy quá.

- Nhưng anh nhìn em không giống đang ghen.

- Ha ha.

Tôi ôm em vào lòng. Em kể tôi nghe, Yên Vân đã xin lỗi em, cô ấy nói hạnh phúc chỉ đến với những người biết thế nào là đủ. Vì vợ tôi luôn hài lòng với những gì mình có và luôn nỗ lực vì người khác nên em xứng đáng có được hạnh phúc, còn Vân thì khác cô ấy lúc nào cũng cảm thấy thiếu, cũng lo phần thiệt về mình, bắt người khác phải vì mình làm mọi việc nên hậu quả cô ấy phải nhận ngày hôm nay không hề oan uổng, chỉ là khi cô ấy nhận ra thì đã quá muộn. Thiên Hạnh là đứa trẻ tốt, nó thừa hưởng đạo đức của mẹ. Thùy Linh gặp được con bé là một sự may mắn, Thùy Linh được con bé chỉ cho những điều tích cực để làm người tốt, không xấu xa như mẹ nó. Nên khi ra đi nó không có gì để hối hận. Sau cùng vợ tôi và Yên Vân đã có thể nói chuyện một cách tử tế với nhau. Mọi ân oán giờ chỉ là quá khứ. Tôi ôm lấy em thì thầm bên vành tai.

- Em hứa với Thiên Hạnh là sẽ sinh em cho con bé mà lâu rồi vẫn chưa thực hiện nha.

- Em đi ngủ đây?

- Người lớn mà kỳ cục quá nha.

Tôi nói rồi tiến lại gần em, với tay tắt cái đèn ngủ.

Một năm sau.

- Mẹ ơi, em tè ra con rồi.

- Gọi bố đi con, mẹ bận rồi

Tôi chạy lại thay quần cho thằng bé. Vỗ vỗ cái mông bé xíu của thằng bé rồi nói.

- Nhanh lớn để cùng bố chăm sóc cho hai người phụ nữ bé nhỏ này nha con.

Thằng bé nhoẻn miệng cười, ánh mắt hướng về bức hình gia đình bốn người đang mỉm cười hạnh phúc mà Thiên Hạnh đã vẽ để treo trên tương nhà.

- The end -

Lời cảm ơn:

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ câu chuyện đầu tay của mình, mình sẽ viết thêm vài phần ngoại truyện về nhân vật trong truyện và diễn biến nội tâm nhân vật. Rất mong được sự ủng hộ và góp ý của các bạn. Cảm ơn rất nhiều.