Ngoại truyện 1: Gia đình chị Hồng

Hồng đang làm việc thì có điện thoại, mẹ Hồng trở bệnh nên phải nhập viện, cô vội chạy đến gặp Hoa để xin nghỉ.

- Để chị đi với em. - Hoa nói.

- Không cần đâu, em với chị đều đi thì việc công ty ai làm.

- Vậy đi đường cẩn thận nha, có chuyện gì nhớ điện báo cho chị.

- Em biết rồi.

- Chị sẽ luôn ở bên em, cùng em giải quyết mọi khó khăn. Cầm thẻ của chị đi, chắc là cần phải dùng nhiều đấy.

- Em lo được mà, chị còn phải lo việc của chị nữa chứ.

- Của chị cũng là của em, được chăm lo cho em và gia đình của em là hạnh phúc của chị. Cũng không có nhiều nhưng cầm lấy để giải quyết được việc trước mắt đã rồi từ từ chúng ta nghĩ cách.

- Cảm ơn chị. Em đi đây.

Hồng vội vàng bước đi, Hoa nhìn theo bóng dáng cô mà lòng đầy lo lắng. Ở một góc gần đấy, tên Nam giám đốc nghe được cuộc trò chuyện của hai người. Hắn nở nụ cười nham hiểm.

Tiền Hoa đưa cho đã giúp Hồng giải quyết nỗi lo viện phí cho mẹ. Nhưng cuộc đời đúng thật là đen đủi với cô. Khi mẹ vừa ra viện thì có một đống giấy vay nợ của thằng em trời đánh. Cô sợ mẹ bị sốc, lại sợ Hoa phải lo lắng nên cô làm liều, bần cùng sinh đạo tặc, cô khai khống bảng lương lên. Trước giờ tên Nam kia thường ít để ý đến giấy tờ cô đưa lên. Vì hắn thích cô mà.

Nợ cũng được trả, mẹ cô cũng khoẻ lại, cô muốn dành thời gian ở bên Hoa. Thời gian này lu bu công chuyện, hai người không có thời gian dành cho nhau. Đang chạy đến chỗ Hoa để hẹn hò thì tên Nam gọi lại:

- Vào phòng anh nói chuyện đi Hồng.

- Có việc gì vậy anh?

- Nhiều việc lắm, hay muốn anh nói ở ngoài, ví dụ về bảng lương, về chị Hoa.

Hồng nghe đến đây thì chột dạ liền chạy vào phòng hắn. Hắn nói tất cả mọi việc Hồng làm, cả tình yêu mà cô đang giấu.

- Giờ anh muốn gì?

- Anh nhắm mắt ký cho em vài tờ giấy, thì giờ em cũng nên nhắm mắt duyệt cho bên bộ phận nhập liệu vài tờ đáp lễ. Như vậy bí mật của em sẽ không bị lộ, hai bên đều có lợi.

- Không tôi không làm.

- Tùy em thôi, để tôi đi nói chị Hoa xử lý việc em làm bảng lương giả, với lại cũng báo cho mọi người biết chuyện tình yêu đẹp của hai người chứ.

- Tên khốn.

Hắn cười xảo trá, Hồng khó khăn cầm cây bút ký giấy hắn đưa, cô không thể mất việc, càng không thể làm ảnh hưởng đến chị Hoa.

- Hồng ơi, tại sao em lại làm vậy, bên công ty tổng đình chỉ công tác của em rồi, công ty giờ loạn hết lên vì chất lượng hàng thành phẩm kém quá.

Hồng khóc rồi kể mọi việc cho Hoa nghe. Hoa nghe xong thì rất giận.

- Sao không nói với chị, chị đã nói chúng ta sẽ cùng giải quyết mà.

- Là em sai, em không muốn làm gánh nặng cho chị, không ngờ sự việc tới nước này, xin lỗi chị.

- Tạm thời về nghỉ ngơi đi, chúng ta sẽ cùng nghĩ cách

- Em đã làm công ty rơi vào khó khăn, cho em ở đây làm giúp công ty coi như chuộc tội, em không lấy lương.

- Được chị đồng ý, chị sẽ giúp em trả đủ tiền lấy của công ty.

- Vì em mà chị vất vả quá, xin lỗi chị.

* * *

Hồng vô cùng cảm kích Tưởng Thanh khi cô bỏ qua cho Hồng, cho Hồng được về lại công ty. Thằng Tùng em cô được Tưởng Thanh đưa đến võ đường của thầy Lâm. Mẹ cô ngày nào cũng lo lắng cho con trai. Hai tuần sau khi đi nó gọi về nhà:

- Mẹ à, con Tùng đây?

- Tùng à, con đang ở đâu, có khoẻ không?

- Con rất ổn, chị Thanh đưa con đến võ đường của thầy Lâm, thầy tuy nghiêm khắc nhưng rất tốt, thầy giúp con cai nghiện, còn xin cho con vào một tiệm sửa xe vừa học vừa làm. Kiếm được đồng tiền, con đã biết mẹ và chị vất vả thế nào để nuôi con rồi. Con hứa sẽ chịu khó làm việc thật tốt để chữa bệnh cho mẹ.

- Con trai mẹ trưởng thành rồi. - Bà thắm mừng rớt nước mắt.

Ngày cưới chị Hồng và chị Hoa, thầy Lâm đưa thằng Tùng về dự, bà Thắm biết con trai về thì vội vàng ra đón, bà ngạc nhiên rồi hốt hoảng khi thấy thầy Lâm mà con hay nhắc đến chính là mối tình đầu của bà. Vì tiệc tùng lu bu nên họ bình tĩnh chào nhau rồi làm việc của mình.

Sau khi tiệc kết thúc Hồng nói với mẹ về việc Tưởng Thanh tài trợ cho ca phẫu thuật. Bà Thắm không chịu để Hồng hiến thận.

- Mẹ già rồi, sao cũng được, nhưng con còn trẻ, mẹ không muốn con vì hiến thận cho mẹ mà tổn hại sức khỏe.

- Nhưng con không muốn nhìn mẹ đau ốm suốt ngày, tính mạng lại còn bị đe dọa bất cứ lúc nào.

Hai mẹ con cãi qua cãi lại, thì điện thoại kêu lên. Tưởng Thanh gọi báo có người hiến thận cho bà Thắm rồi. Mọi người ai cũng đều hạnh phúc vì điều này.

Thằng Tùng được thầy Lâm cho nghỉ để về chăm mẹ chuẩn bị phẫu thuật. Nó hăm hở xếp đồ để về, thầy nói sẽ lái xe đưa nó về. Nó gõ cửa không thấy thầy đâu. Nó chạy vào phòng thấy giấy xét nghiệm thận của thầy để trên bàn đọc sách. Là thầy hiến thận cho mẹ nó. Đúng lúc đấy thì thầy bước vào. Thấy nó cầm tờ giấy thầy hiểu nó đã biết mọi chuyện

- Thầy hiến cho mẹ con ư, sao thầy làm vậy?

- Mẹ con là mối tình đầu và cũng là mối tình duy nhất của thầy. Bao năm nay thầy tìm bà ấy không được, giờ duyên phận cho thầy gặp lại bà ấy, cho thận của thầy tương thích với bà ấy, thầy có cơ hội giúp đỡ, mong con đừng nói cho mẹ con biết, để bà làm phẫu thuật với tinh thần thỏa mãi nhất.

- Con cảm ơn thầy.

Bà Thắm đã có một ca phẫu thuật thành công, sức khoẻ cũng dần hồi phục. Vào một ngày đẹp trời. Thằng Tùng đưa bà Thắm đến võ đường của thầy Lâm.

- Thầy ơi, con với mẹ đến rồi này.

- Ngồi xuống đây, sức khoẻ đã hồi phục chưa mà tới đây vậy? Cái thằng này, lên lại thì nói thầy về đón chứ bắt mẹ đi lại làm gì cho vất vả.

- Chị gái nó đi thụ tinh đã có thai, nó thì lên đây đi học, không có ai chăm sóc em nên em lên đây ở để nó tiện chăm mẹ.

- Con không chăm sóc được hai người đâu. Hai người tự chăm nhau đi. Con đi ra vườn đây. - Nó nói rồi chạy đi.

- Thằng này nó nói gì vậy? Thầy Lâm cau mày ngượng ngùng khi chỉ có hai người.

- Nó nói cho em biết chuyện anh hiến thận cho em rồi.

- Cái thằng nhiều chuyện.

- Nghe em nói đã, tuổi trẻ chúng ta đánh mất nhau, giờ già lại gặp lại nhau, anh cho em một phần cơ thể của mình, em muốn được ở bên anh bầu bạn lúc tuổi già.

Hai người nhìn vào mắt nhau. Thầy Lâm đưa tay ra nắm lấy bàn tay bà Thắm, họ cùng nhìn nhau mỉm cười. Thằng Tùng chạy lại gọi.

- Bố mẹ, hạnh phúc nha, con ra tiệm sửa xe đây.

Hai người nhìn nó chạy đi rồi lại nhìn nhau cười ngượng ngùng.