Ngoại truyện 2: Thù hận

Năm tư đại học đã đến. Tưởng Thanh đảo mắt qua một lượt các thanh niên trong lớp. Con gái thì toàn mấy đứa bánh bèo, lo làm đẹp hơn lo học. Con trai thì toàn mấy đứa mê gái chả nghiêm túc gì cả. Đảo đi đảo lại có mỗi tên mọt sách kia là tử tế. Trên lớp chỉ lo học. Lại cũng ít đi chơi bời, cho hắn về công ty làm việc nghe chừng ổn đấy.

Yên Vân rủ Tưởng Thanh đi ăn tối để giới thiệu bạn trai nhưng bất ngờ thay tên đó lại là tên mọt sách mà cô đang nhắm tới. Kể cũng hợp lý, nếu hắn là người yêu của bạn cô thì khi cô giao việc cho, hắn sẽ càng có trách nhiệm với công việc của mình hơn. Nhưng cô chưa biết nhiều về hắn, hắn sống khép kín vậy, tẩm ngẩm tầm ngầm mà cưa đổ Yên Vân có vẻ cũng không đơn giản. Phải đi điều tra mới được. Tưởng Thanh nghĩ vậy, nghĩ là làm thôi, cô điện cho thám tử ruột của gia đình mình đi điều tra.

Ông trời như giúp Tưởng Thanh vậy. Mọi bí mật Yên Vân giấu kín đã bị phơi bày. Mà Thành Đạt lại đang làm trong công ty cô. Không biết anh ta đã có tài liệu mật của công ty hay chưa nữa. Trước mắt phải tách họ ra đã.

Tưởng Thanh đưa cho Yên Vân xấp hình của cô và Thành Đạt.

- Ý cậu là gì? - Yên Vân hỏi.

- Tôi thích cậu ta, cậu nên rời khỏi thành phố này đi.

- Cậu nghĩ tôi sẽ nghe lời cậu à.

- Nghe hay không thì tùy.

Nói rồi Tưởng Thanh xoay người bước đi. Bước được hai bước thì cô đứng lại nói:

- Không phải tự nhiên tôi làm vậy, chắc bản thân cậu cũng tự hiểu điều đó, trước mắt hãy đi xa nơi đây đi. Đó là tình nghĩa cuối cùng tôi dành cho cậu.

Nghe Tưởng Thanh nói thế Yên Vân cũng đoán được Tưởng Thanh đã biết được thân phận của cô ta. Cô vội vàng đi tìm Nam Dư, nhưng Nam Dư có việc ở nước ngoài, anh ta nói cô tạm thời lánh mặt đi một thời gian để tìm kế hoạch mới. Yên Vân nghe lời Nam Dư, tới nói lời tạm biệt với Thành Đạt rồi đi tới nơi khác.

Điều cô cay cú nhất là Tưởng Thanh có thai, cô từng chơi với Tưởng Thanh nên cô biết, đứa con đấy chắc chắn là của Thành Đạt vì Tưởng Thanh chưa hề yêu ai, và cũng không phải loại người dễ dãi, nếu vậy cô có thể sẽ mất anh mãi mãi. Cô muốn ra tay với Tưởng Thanh, để cô ấy biến mất khỏi cuộc sống này. Cô đến tìm Nam Dư nhưng anh lại không đồng ý.

- Anh còn đắn đo gì nữa. Chúng ta nắm được điểm yếu của công ty rồi. Gϊếŧ nó đi, anh sẽ là đứa con duy nhất của ông ta, nó chết, anh trở về cứu công ty ra khỏi vực thẳm, ông ta sẽ tin tưởng giao hết cho anh, rồi từ từ hành hạ ông ta.

- Con bé đang mang thai, ra tay bây giờ là hai mạng người đấy, đứa trẻ không có tội.

- Anh lung lay rồi phải không?

- Anh lại phải đi rồi, mẹ anh bên ấy đang bệnh, anh không có tâm trí trả thù. Em lo việc bên này đi, anh về rồi tính.

Yên Vân có cảm giác Nam Dư không có khí thế trả thù hừng hực như trước nữa. Cô phải tự mình ra tay thôi, phải tỏ ra thật đáng thương với Thành Đạt, anh ấy sẽ hận tưởng Thanh và yêu cô hơn. Nhưng mọi việc không như cô tính. Anh ta đã thay lòng đổi dạ, lửa hận trong lòng Yên Vân càng bùng cháy dữ dội hơn. Cô đi tìm tên Nam, dùng chút sắc đẹp để dụ dỗ, vốn tính háo sắc và tham lam trong người, anh ta mắc lưới dễ dàng.

..............

Nam Dư vào bệnh viện thăm mẹ, nhìn bà trên giường bệnh mà anh đau lòng.

- Mẹ!

- Tôi không có đứa con như anh.

- Mẹ đừng như vậy nữa được không, con như thế này đều do ông ta, ông ta bỏ rơi mẹ con mình để con vì cái nghèo cái khổ mà làm người xấu, còn ông ta lại giàu có sung túc. Có đáng không mẹ.

- Con nói gì? Mẹ không hiểu.

- Bố của con, mẹ phải là người rõ nhất chứ.

- Con biết gì rồi?

- Con biết mình có một người bố rất giàu có nhưng con và mẹ lại phải sống cơ cực.

- Nhưng ông ấy không biết sự tồn tại của con, con không thể trách ông ấy được, có trách thì trách mẹ này. Nếu con biết rồi, có thể đi tìm ông ấy, vì thể diện mà mẹ chia cắt hai bố con, hại con đi sai đường. Mẹ hối hận rồi. Mẹ mong hai bố con có thể đoàn tụ.

Nam Dư từ bỏ ý định trả thù. Khi những sơ hở bại lộ, Yên Vân nổi cơn điên, đi tìm Tưởng Thanh để ám sát vậy mà tên Thành Đạt lại đỡ đòn cho cô ta. Yên Vân không thể nào ấn sâu con dao được, vì cô yêu anh ta nhiều hơn là hận.

Trở về nhà, lấy chai rượu uống một hơi hết, đúng lúc tên Nam háo sắc kia tới, hắn nhân cơ hội cưỡng bức cô. Cô hận hắn, nhất định phải gϊếŧ hắn nhưng không phải bây giờ. Hắn đang còn giá trị để lợi dụng.

Trong một thời gian ngắn, mọi tin tức xấu ập đến với cô. Mọi thủ đoạn của cô gây ra cho công ty, họ đều khắc phục được hết, Nam Dư và Tưởng Thanh đã làm hòa, cô không còn đồng minh, đã vậy lại còn mang thai, tên Nam kia bị đuổi việc, cô dụ hắn lấy hết tiền đi đánh bài, ăn được thì hắn không cần đi làm vẫn được sống sung túc. Kế hoạch này của Yên Vân coi như một mũi tên trúng hai đích, hắn thua không có tiền trả người ta sẽ đánh hắn chết, hắn thắng mang tiền về, cô sẽ gϊếŧ hắn để lấy hết tiền. Và vận may đến với cô, hắn đã ăn được rất nhiều tiền. Hắn khoe cô, nói cô cứ chiều chuộng hắn, hắn sẽ chia cho cô, cô nói cô không thích chia, cô thích lấy hết, tiện tay cô đâm hắn một cái chết không kịp ngáp.

Mẹ của Nam Dư nhận được hai bức thư của ông Hùng và con gái ông Tưởng Thanh, hai người đều bày tỏ ý muốn bà quay về Việt Nam để đoàn tụ gia đình. Đặc biệt là Tưởng Thanh, con bé làm bà xúc động vô cùng.

"Con chào cô Thúy Diễm, con biết cô và bố con đã có một mối tình rất đẹp, và anh Nam Dư là kết quả của mối tình đó. Bố con không hề biết điều này, con vô tình mới biết được. Con luôn ao ước bố con có thể tìm được một người bạn đời, con cũng sẽ có mẹ. Cô ơi, thời gian hai người xa nhau đã lâu rồi, đừng để lỡ nhau thêm nữa. Mong cô hãy về đây với con, với bố, cả anh Nam Dư nữa, chúng ta sẽ được đoàn tụ với nhau, con tin, tình thân sẽ cảm hóa anh ấy biến hận thù thành yêu thương, trở thành người tốt. Con yêu mẹ. Tưởng Thanh."

Sao con bé ấy có thể dễ thương đến vậy mà bà không biết. Khi bà muốn liên lạc với ông Hùng thì biết ông đã có con, bà sợ cảnh mẹ kế con chồng, con chung con riêng nên đã không tìm ông. Giờ không còn lí do gì để ở lại nữa. Bà phải về để đón tết cùng gia đình thôi.

Yên Vân sau thời gian bận rộn sinh con và chăm con nhỏ, giờ đã đến lúc trở lại, cô biết một tin xấu và một tin tốt. Tin xấu là nhờ cô trả thù mà gia đình họ đã đoàn tụ và còn rất hạnh phúc. Nhưng ông trời cũng rất công bằng với cô khi đứa trẻ bị điếc bẩm sinh. Lại còn rất nặng không thể cấy ốc tai điện tử. Trong khi đứa con gái cô sinh ra lại thông minh nhanh nhẹn, con phải giúp mẹ trả thù thôi. Thùy Linh.

Con gái cô không làm cô thất vọng, nó học ngôn ngữ ký hiệu rất nhanh, tiếp cận Thiên Hạnh một cách dễ dàng. Cô bắt cóc nó nhẹ nhàng như trở bàn tay. Bắt trói hành hạ bố mẹ nó. Cái tên Thành Đạt khốn khϊếp lại kể tội cô, binh vực Tưởng Thanh. Từ bao giờ mà cô trở thành xấu xa trong mắt anh ta đến vậy. Tất cả là do con nhỏ Thiên Hạnh, không có nó thì họ sẽ không đến với nhau, chính nó đã tẩy não anh ta, cô phải gϊếŧ nó.

Tại sao cô gϊếŧ con người ta mà con gái yêu của cô lại phải chết? Lao đến ôm lấy con, từng lời con nói còn đau gấp trăm vạn lần chết. Con bé lương thiện vậy mà bị cô ép nó phải làm việc xấu. Xin lỗi con, mẹ sai rồi.

Một mình ngồi trong nhà giam nhỏ xíu với mức tù trung thân, Yên Vân tự kiểm điểm bản thân, cô đã để thù hận làm mờ mắt, từng bước đẩy những người thân yêu nhất rời xa mình. Tưởng Thanh, Thành Đạt, Thùy Linh, họ là người bạn, người yêu, người con tuyệt vời.

Vợ chồng Tưởng Thanh và con gái tới nhà giam thăm cô. Trước đó anh Nam Dư cũng đến thăm nữa, cô chẳng còn ai thăm hỏi ngoài họ. Họ quá cao thượng, sự cao thượng của họ càng làm cô cắn dứt. Trên đường trở về phòng giam. Cô lén nhặt viên đá sắc nhọn về. Ngày hôm sau phòng giam ngập mùi máu tanh. Yên Vân từ giã cõi đời. Tưởng Thanh chôn cất rồi gửi cô vào chùa cùng Thùy Linh. Cuối cùng cô ấy đã quyết định ngủ một giấc dài sau bao nhiêu năm sống trong thù hận.