Quyển 2 - Chương 3: Bạch Liên Hoa Nhát Gan Yếu Đuối

Ngoài dự đoán của Lâm Tử Thịnh, Trương Đạo Lăng không lập tức xuất hiện, mà sau nửa tháng mới đến căn nhà cậu bị phong ấn — bây giờ là nhà ma tiếng tăm lừng lẫy.

Không sai, chính là hiện tại, vào nửa tháng vẫn chỉ làm cho người khác có thể cảm nhận được chỗ này dường như có thứ gì đó tồn tại, mà ngắn ngủn trong vòng nửa tháng Lâm Tử Thịnh lăn qua lăn lại chỗ này liền thành nhà ma.

Chỗ này vốn nhìn qua có chút cổ xưa, bây giờ quỷ khí âm trầm, đừng nói là buổi tối, cho dù ban ngày vào lúc mặt trời chiếu sáng rực rỡ, người qua đường đi qua chỗ này cũng sẽ bước nhanh hơn, sợ có thứ gì đó không sạch sẽ đuổi theo mình.

Vì tình huống nơi đây, Trương Đạo Lăng đến “Hung trạch” này (hung trạch: ngôi nhà xui xẻo, ngôi nhà không may mắn), đương nhiên, đi cùng với Bạch Mạn Mạn.

“Đạo, Đạo Lăng, chúng ta, chúng ta không vào được không?” Bạch Mạn Mạn trốn sau lưng Trương Đạo Lăng, dùng sức nắm quần áo của hắn, nước mắt rưng rưng nhìn “Hung trạch” Trong truyền thuyết, nhìn dáng vẻ cô ta như vậy giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chạy trốn bán sống bán chết.

“Nếu sợ về đi.” Nhìn dáng vẻ Bạch Mạn Mạn, Trương Đạo Lăng cau mày, hôm nay hắn đến đây thật sự không phải chơi, mà đến công tác, từ lúc vừa mới bắt đầu hắn đã nói ở đây gặp chuyện ma quái, là Bạch Mạn Mạn khăng khăng phải đi theo.

“Đúng, xin lỗi, ta… Ta có chút sợ, nhưng không sao.” Bạch Mạn Mạn hít một hơi thật sâu, cố gắng bày ra một nụ cười, nhưng bây giờ trạng thái của cô nhìn qua thật không tốt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, “Ta thích ứng một hồi là tốt rồi, ta, ta là trợ thủ của ngươi không phải sao?”

Từ sau khi Trương Đạo Lăng cứu Bạch Mạn Mạn một lần, cô vì đền ơn dốc sức liều mạng khắc chế sợ hãi của mình, làm trợ thủ của hắn, hy vọng có thể giúp đỡ hắn.

Thế nhưng Bạch Mạn Mạn không biết, với Trương Đạo Lăng mà nói sự có mặt của cô thật ra không hề có tác dụng gì, tuy rằng hắn không thích người nhút nhát nhu nhược, nhưng nếu so sánh, hắn càng không thích người không tự hiểu mình, nên trong mắt hắn Bạch Mạn Mạn rõ ràng chính là người không tự hiểu mình, chỉ biết gây trở ngại.

Quả nhiên, sau khi Bạch Mạn Mạn đi theo Trương Đạo Lăng vào trạch viện, cô liền núp ở phía sau hắn dùng sức nắm quần áo của hắn, mặc dù cố hết sức kiềm chế, nhưng thân thể vẫn còn biên độ run rẩy nhỏ.

“Đi ra bên ngoài chờ.” Chí ít không cần lo lắng một hồi cô ta gây phiền toái gì cho hắn.

Trương Đạo Lăng cũng không phải lần đầu tiên cùng Bạch Mạn Mạn bắt quỷ, cho nên đối với năng lực gây trở ngại của cô đã hiểu rất rõ, chỉ cần cô ta theo bên người tám chín phần mười sẽ tăng thêm độ khó nhiệm vụ.

Có lúc Trương Đạo Lăng tìm vui trong đau khổ nghĩ, may mắn hắn là Thiên Sư mà không phải trộm mộ, nếu không nếu như dẫn theo cô ta đi trôm mộ, không chừng hắn cũng có thể hưởng thụ gói sang trọng “Phùng quan tất khởi thi” một lần. (hiểu nôm na là gặp quan tài nhất định gặp bánh ú :v)

“Đạo Lăng, ta thật sự không sao, ta chỉ là… muốn giúp ngươi.” Rốt cuộc, Bạch Mạn Mạn cố gắng kiềm chế xung động sợi hãi từ nội tâm, từ phía sau hắn đi ra, thận trọng cùng hắn từ từ đi về phía trước.

Cô nhìn bóng lưng phía trước, trong mắt hiện lên thần sắc kiên định, cô nhất định phải khách phục sợ hãi của mình, nhất định phải trợ giúp Đạo Lăng!

Bạch Mạn Mạn có một bí mật, cô chưa từng nói với bất kì người nào, dù là cha mẹ của cô cũng không biết, người duy nhất biết được bí mật của cô trên thế giới này chính là Trương Đạo Lăng.

Sở dĩ Bạch Mạn Mạn sợ quỷ không chỉ vì nhút nhát, cũng bởi vì cô thật sự có thế nhìn thấy quỷ.

Cô ta là trẻ sinh non, cô vốn nên được sinh ra vào trung tuần tháng năm, nhưng lại sinh ra đầu tháng tư, ngày đó vừa đúng là tiết Thanh minh (lễ tảo mộ), thân thể gầy yếu, lại được sinh ra vào ngày đó, trên người tự nhiên có m khí không ít thì nhiều, vì vậy cho dù sau khi trưởng thành, Bạch Mạn Mạn vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy thứ người khác không nhìn thấy.

Thể chất cô ta như vậy càng dễ dàng dẫn tới quỷ vật mơ ước.

Trong lúc hai người một trước một sau đi về phía trước, một trận âm phong đột nhiên nổi lên, dù đang giữa trưa, thái dương (mặt trời) vẫn treo trên bầu trời, nhưng ấm áp quá khứ lại ít hơn.

“Hì hì hì hì, khách quý doanh môn, chúng ta đương nhiên nên đón tiếp.” Trong lúc Bạch Mạn Mạn lạnh run lên, một tiếng cười sắc nhọn của nữ tử vang lên, âm thanh kia rất có tính xuyên thấu, mãnh liệt đâm vào trong màng nhĩ.

Lúc này Bạch Mạn Mạn mới phát hiện không biết từ lúc nào, phía trước cách đó không xa đứng một hàng người, không, là một hàng quỷ!

“A ——! Có, có. . .” Lúc này nội tâm Bạch Mạn Mạn cũng không nhịn được sợ hãi nữa, thét lên thành tiếng.

“Câm miệng!” Bây giờ Trương Đạo Lăng đã không thể nhịn được nữa, mặc dù mấy thứ quỷ này đột ngột xuất hiện, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được đối phương không có ác ý.

Mà giờ một tiếng thét này của Bạch Mạn Mạn không biết sẽ đưa tới bao nhiêu phiền toái.

“Đúng. . . Thực xin lỗi.” Đã bị kinh hãi mà còn bị Trương Đạo Lăng rống một tiếng, Bạch Mạn Mạn đỏ cả vành mắt, cô cũng không muốn sợ sệt, nhưng mà, nhưng mà dáng vẻ những thứ quỷ kia thật sự là quá dọa người rồi!

Chính là thân thể nữ quỷ áo đỏ cầm đầu chỗ cổ bên trái bị vật gì dùng sức bổ ra, thậm chí có thể thấy nội tạng nhúc nhích bên trong của ả, toàn bộ da của nam quỷ thứ hai đều bị lột, chỉ để lại cơ thịt đỏ tươi, cổ nữ quỷ thứ ba bị chặt đứt một nửa, đầu đứt rời theo động tác của cô thoáng lay động.

Con thứ tư, con thứ năm… Mãi cho đến con thứ bảy, mà con quỷ thứ bảy này đã không phân rõ nam nữ rồi, “y” dường như chết vì tai nạn xe cộ, hiện tại “y” chỉ là một bãi huyết nhục nhúc nhích mà thôi.

Người vốn nhát gan như Bạch Mạn Mạn thấy cảnh đó sao có thể không la lên.

“Hì hì, chủ thượng ở bên trong phòng chờ hai vị, mời hai vị khách quý đi theo ta.” Nữ quỷ vừa rồi mở miệng lại nói với hai người, sau đó đi ở phía trước, dẫn hai người đi vào trong.

Áo đỏ… Tiếu Diện quỷ, quỷ này thật ra rất hung ác, rốt cuộc dạng “người” gì mới có thể khống chế hung linh như vậy.

Chặng đường kế tiếp, Trương Đạo Lăng và Bạch Mạn Mạn triệt để trải nghiệm cảm giác quần ma loạn vũ một lần.

Vốn Trương Đạo Lăng cho rằng ở đây chỉ có mấy con quỷ mà thôi, bây giờ hắn mới phát hiện trên thực tế mình đã đem sự tình nghĩ về phương hướng tốt.

Không biết bởi vì nguyên nhân gì tụ tập phần đông số lượng quỷ vật ở đây, tuy rằng công việc hiện tại của bọn hắn gọn gàng ngăn nắp, nhưng ai cũng không thể cam đoan bọn hắn vẫn sẽ luôn ở hiện trạng an toàn, lỡ bọn họ có hành động gì, đây chính là tai hoạ lớn của nhân loại!

“Hì hì, chủ nhân nhà ta đang trong phòng, hai vị mời.” Nữ quỷ kia mang trên mặt vẻ mặt cười đùa, nhưng ngữ khí cực kỳ cứng rắn, Trương Đạo Lăng hiểu rõ, nếu bọn hắn không ngoan ngoãn đi vào, hai người bọn hắn hôm nay sẽ trở thành thành viên ở đây.

“Đạo Lăng, ta sợ.” Càng đến gần cánh cửa cuối cùng, Bạch Mạn Mạn lại càng sợ hãi, bây giờ trong lòng của cô tràn đầy hối hận, sớm biết như vậy, vừa rồi nên chờ ở bên ngoài.

Tuy nhiên, lời của cô ta hoàn toàn bị Trương Đạo Lăng bỏ qua, hít sâu một hơi, Trương Đạo Lăng đẩy cửa đi vào, nên Bạch Mạn Mạn cũng theo sát phía sau.

Chẳng qua sau khi đi vào phòng, mọi chuyện nơi đây làm cho hai người chấn động.

Vì gian phòng này hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của bọn hắn, bọn hắn cho rằng sau khi đẩy cửa ra sẽ thấy một gian phòng âm trầm khủng bố quanh năm không thấy ánh mặt trời, nhưng trên thực tế cảnh tượng bọn hắn thấy được hoàn toàn khác biệt.

Không, có lẽ chỗ này không thể gọi là một căn phòng, mà là một không gian.

Đập vào mắt chính là một cái hồ nước cực lớn, một tòa lang kiều nhiều lần gấp khúc cuối cùng dẫn đến một toà lương đình (đình nghỉ mát) giữa hồ, mà ngồi giữa lương đình là một nam tử áo trắng, cậu cúi đầu xuống đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy dây đàn cổ, mặc dù không thấy rõ dung mạo, nhưng vẻ tao nhã trên người cũng làm hai người hiểu rõ, chắc chắn nam tử này không tầm thường.

“Người này thật đẹp.” Có lẽ vì không thấy cảnh khủng bố như trong tưởng tượng, Bạch Mạn Mạn thả lỏng một chút, mà giờ bị thân ảnh muôn vàn tao nhã hấp dẫn.

“Mặc kệ các hạ là ai, nếu đã mời ta chờ ở đây có nên dùng gương mặt thật gặp người không?” Khác với Bạch Mạn Mạn, trong giây phút Trương Đạo Lăng đi vào trong phòng biết mình đã trúng huyễn thuật của đối phương, mọi thứ thấy được bây giờ đương nhiên không phải thật.

Sau khi nam tử áo trắng nghe Trương Đạo Lăng nói, khẽ cười một tiếng ngẩng đầu lên, lập tức, không gian xung quanh giống như sụp đổ, vỡ thành bột phấn, chốc lát sau Trương Đạo Lăng phát hiện mình đang ở trong một căn phòng đen như mực, vật có thể chiếu sáng duy nhất là hai hương nến trên bàn.

Nhờ ánh sáng yếu ớt của hương nến, Trương Đạo Lăng đánh giá mọi thứ trong phòng, gian phòng này cực kỳ trống trải, chỉ bày biện một bàn gỗ hoàng lê, phía trên đốt một cặp hương nến, mà chính giữa cặp hương nến là một hộp gỗ tử đàn.

Cái hộp kia không lớn, đại khái dài ba tấc, rộng hai tấc, nhưng nó mang lại cảm giác rất nặng.

Ở phía trên cái hộp, có bóng người hơi đung đưa.

Cậu cứ trôi nổi giữa không trung như vậy, giống như hoàn toàn không sợ hù đến hai người.

Một tay cậu chống gò má, tay còn lại cầm một lọn tóc dài dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng quấn quanh từng vòng, thoạt nhìn cả người vừa biếng nhác vừa thoải mái, một đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, môi mỏng hơi mím, khoé miệng nâng lên một độ cong nhợt nhạt, nụ cười không dày, nhưng lại khiến người khác cảm giác được sự kiêu căng bướng bỉnh.

“Ngươi là ai?” Nhìn thấy nam tử câu nhân đặc biệt xinh đẹp, nếp uốn giữa lông mày Trương Đạo Lăng càng ngày càng sâu, đặc biệt là khi nhìn thấy cả người cậu mặc áo đỏ lộ liễu, phòng bị trong lòng tăng lên tới đỉnh điểm.

Bình thường quỷ áo đỏ đều là hạng người hung sát, người này tuy là nhìn qua biếng nhác tùy ý, nhưng tuyệt không đơn giản!

“Bản tọa Doanh Thanh Huyền.” Miễn cưỡng mở miệng, Lâm Tử Thịnh đánh giá trước thanh niên trước mặt và cô gái phía sau hắn, đuôi lông mày không kìm được nhướng lên thật cao, hai người kia chính là nam nữ chính sao?

Hình như… Dáng vẻ rất thú vị.

Cảm nhận được suy nghĩ nội tâm của Lâm Tử Thịnh, trong lòng 001 yên lặng vì hai người kia đốt đặc biệt nhẫn nại đại hào đốt 512 ngọn nến.

001: Ha ha, vì hai người đáng thương mặc niệm ba giây đồng hồ, hễ là người gợi ra hứng thú của kí chủ đại nhân nhà nó, tám chín phần mười hội cẩu đái a!

“Thật xinh đẹp. . .” Sau khi Bạch Mạn Mạn vẫn luôn trốn sau lưng Trương Đạo Lăng đang nhìn Lâm Tử Thịnh, ánh mắt tràn đầy tán thưởng, vốn cho là quỷ đều cực kỳ âm trầm kinh khủng, thật không ngờ cũng có quỷ xinh đẹp như vậy.

Mà sau khi 001 thấy cảnh này, không nhịn được lại một lần nữa vì nữ chính đáng thương đốt một loạt nến ở trong lòng, nhân loại môi cá nhám, chẳng lẽ không biết bông hoa xinh đẹp có gai độc sao?