Quyển 2 - Chương 4: Bạch Liên Hoa Nhát Gan Yếu Đuối

Lâm Tử Thịnh nháy mắt mấy cái, nhìn gương mặt thiếu nữ ửng đỏ e lệ, sâu trong đáy mắt là khinh thường nồng đặc, nếu dựa vào tiến độ thế giới, Bạch Mạn Mạn này có lẽ đã có hảo cảm với Trương Đạo Lăng, dáng vẻ xấu hổ khϊếp sợ này cho ai nhìn?

【Kí chủ đại nhân, tư liệu hệ thống chủ đưa chỉ là đại phương hướng của thế giới này, không phải tiến triển thật sự.】

Dường như biết được suy nghĩ của Lâm Tử Thịnh, 001 nói trước.

Mặc dù nói hệ thống chủ biết rõ mọi thứ ở đây, nhưng không có cách tế hoá từng người một, đặc biệt là về mặt tình cảm.

【Hơn nữa mỗi góc nhìn thế giới đều dùng góc nhìn của nữ chính.】

Những lời sau cùng rốt cuộc làm Lâm Tử Thịnh hiểu ra cảm giác không khoẻ khi trải qua hai thế giới đến tột cùng là từ đâu mà đến.

Dựa vào tài liệu 001 cho cậu xem, mặc dù Bạch Liên Hoa ở mỗi thế giới đều không làm người khách yêu mến, nhưng cũng không rơi vào kết cục chết thảm, nên cậu nhìn thấy Bạch Liên Hoa này so với trong tài liệu còn khiến người khác chán ghét hơn nhiều!

Thật ra bây giờ cậu đã nghĩ thông, tư liệu thế giới 001 cung cấp hoàn toàn xuất phát từ góc độ Bạch Liên Hoa đương nhiên sẽ không thể xuất hiện tin tức quá tiêu cực, vì vậy khó tránh khỏi sẽ có chút khác biệt với mình.

“Ngươi thật sự là… quỷ sao?” Mặc dù xuyên qua ánh sáng hương nến, có thể nhìn thấy thân thể trong suốt của Lâm Tử Thịnh, nhưng Bạch Mạn Mạn vẫn có chút không tin, bởi vì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy quỷ xinh đẹp như vậy.

Lâm Tử Thịnh không nói gì, chỉ tiếp tục trôi lơ lửng trên không, ánh mắt thản nhiên nhìn hai người.

Ngay khi Bạch Mạn Mạn muốn nói gì đó, Trương Đạo Lăng mở miệng trước, “Tại sao ngươi lại ở đây, ở chỗ này bao lâu rồi?”

“Không nhớ rõ.” m thanh Lâm Tử Thịnh hơi thấp, ở nơi trống trải này, cùng chút tiếng vọng, “Thật sự… quá lâu.”

Sau khi Trương Đạo Lăng nghe nói như vậy, trên mặt xuất hiện chút cảm động, hắn có thể cảm nhận được “Người” này nói thật, vì bi thương trên người kia, không người nào có thể phủ nhận.

“Chưa từng nghĩ rời khỏi đây sao?” Có lẽ bởi vì trên người “Người” này gần như đây tĩnh mịch khiến cho Trương Đạo Lăng thả lỏng đề phòng, không tự chủ được hỏi vấn đề này.

Sau khi Lâm Tử Thịnh nghe thấy, mở trừng hai mắt, trên mặt lộ ra nụ cười khổ sở, “Không có cách rời khỏi…”

m thanh mang theo đau thương khiến cho trong lòng Trương Đạo Lăng và Bạch Mạn Mạn đều mang theo một ít chua xót.



Sáng sớm, ánh mặt trời thuận theo khe hở bức màn chiếu vào trong phòng, Lâm Tử Thịnh nhìn thanh niên nằm ở trên giường còn chưa tỉnh lại, trên mặt mang theo vài phần vui vẻ.

Đây là phòng ngủ của Trương Đạo Lăng, bày trí bên trong tương tự như con người của hắn, sạch sẽ, đơn giản, cảm giác rất trực tiếp, nhưng sẽ không làm người khác cảm thấy chán ghét.

Nhớ tới chuyện ngày hôm qua, Lâm Tử Thịnh vẫn cảm thấy có chút buồn cười, Thiên Sư với quỷ vật vốn là trạng thái đối địch, vậy mà người này nghe cậu nói sau đó liền thu lưu cậu, chẳng lẽ không biết m khí trên người quỷ có thể ăn mòn nhân loại sao?

【Kí chủ đại nhân, thân thể Trương Đạo Lăng rất đặc thù, là Tiên thiên Thuần Dương Chi Thể bất kỳ tà vật nào đều không thể lại gần.】

001 vô cùng khẳng định nói, vì loại huyết mạch này có thể dùng điểm tích lũy đổi được trong Thương Thành, đương nhiên nó cực kì rõ.

“Ngươi muốn nói thật ra ta không phải là quỷ sao?” Lâm Tử Thịnh bay tới bên người Trương Đạo Lăng, nằm ở trước giường hai tay chống cằm, chăm chú nhìn người còn đang trong giấc mộng.

Phải nói không hổ là nam chính, quả nhiên ngoại hình cực kỳ tinh tế, tuy nhiên, mặc dù ngoại hình tinh tế, nhưng không lộ vẻ nữ khí, mà là một loại tuấn lãng trộn lẫn nhu hòa, liếc nhìn qua khiến cho người khác cảm thấy đặc biệt thoải mái.

Có lẽ vì ánh mắt Lâm Tử Thịnh quá “nóng bỏng”, Trương Đạo Lăng đang ngủ say có chút không chịu được ánh mắt kia “Tập kích”, từ từ mở mắt ra.

Song khi Trương Đạo Lăng mở mắt liền nhìn thấy một khuôn mặt , hắn sợ tới mức giật mình một cái.

“Ngươi, tại sao ngươi ở đây!?” Mọi ngày Đạo Lăng ngủ một mình, bỗng dưng xuất hiện một gương mặt to, không đem hắn doạ ra bệnh thần kinh đến đã là kỳ tích.

“Ngày hôm qua ngươi mang bản tôn về.” Lâm Tử Thịnh nháy mắt mấy cái, trong ánh mắt tràn đầy vô tội, dường như đang nói…, rõ ràng là ngươi mang ta về, tại sao lại hỏi ta vấn đề này.

Trương Đạo Lăng nhéo nhéo mi tâm, hắn đương nhiên biết bản thân mang người này về, nhưng vấn đề là, “Tại sao ngươi không ngủ, người hù người sẽ chết biết không?”

Mà Trương Đạo Lăng không nghĩ tới, sau khi tại hắn nói xong, trên mặt Lâm Tử Thịnh từ từ hiện lên thần sắc đau thương, một hồi lâu mới từ từ mở miệng, “Bản tôn… lâu rồi không biết mùi vị giấc ngủ.”

Khác với người, quỷ hồn không cần phải ngủ, giấc ngủ đối với bọn họ là một việc rất xa xỉ.

Lúc này, Trương Đạo Lăng đã hiểu sai lầm của mình, muốn nói cái gì đó nói cái gì đó bổ cứu, lại phát hiện, ở thời điểm này, bất kể nói gì đều có vẻ vô lực.

Cứ như vậy, Trương Đạo Lăng chỉnh sửa gian phòng xong, sau đó ăn sáng, liền vội vàng chạy tới phòng học, ngoài dự đoán của Trương Đạo Lăng, người đều làm phiền hắn vậy mà hôm nay còn chưa tới.

“Đạo Lăng, sớm.” Sau khi Trương Đạo Lăng vào phòng học thời gian không lâu, Bạch Mạn Mạn cũng đi vào phòng học, “Ngươi…”

“Doanh Thanh Huyền.” Có vẻ như biết Bạch Mạn Mạn không nhớ tên của mình, Lâm Tử Thịnh không ngại nói lần nữa.

“Thanh Huyền, sớm.” Nghe Lâm Tử Thịnh trả lời, Bạch Mạn Mạn híp mắt cười cười, hiển nhiên đạt được câu trả lời của cậu, làm cho cô cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Nhan sắc Bạch Mạn Mạn vô cùng tốt, ít nhất so với thế giới Bạch Vi mạnh hơn mấy phần, cười càng tươi như mận đào, làm cho ánh mắt của người trong phòng học đây rơi vào trên người của cô, tuy nhiên, ngoại trừ vẻ kinh diễm trong ánh mắt, càng sợ hãi nhiều hơn.

Vừa rồi… Bạch Mạn Mạn chào hỏi với ai?

Thời điểm này không ít người đều nhớ tới ngoại hiệu của Bạch Mạn Mạn — Quỷ nhãn ma nữ, hình như nghe không ít người từng nói, Bạch Mạn Mạn dường như có thể nhìn thấy quỷ.

Như vậy… vừa rồi cô ta chào hỏi cùng quỷ?

Nghĩ đến đây, cả người mọi người cảm thấy không tốt, ban ngày trong phòng học vậy mà có quỷ, chuyện này, đây quả thực quá khϊếp người!

Trong lúc mọi người nhỏ giọng nghị luận trong phòng học có quỷ, gã ta là người vẫn luôn đối phó Trương Đạo Lăng.

Hôm nay gã vừa vào cửa chợt nghe sự việc quái lực loạn thần (sự việc kì quái), trong lòng cho rằng đây là thủ đoạn Trương Đạo Lăng lấy lòng mọi người, đương nhiên vô cùng khinh thường, “Trương Thiên Sư, hôm nay thế nào, đi học với quỷ sao?”

Nghe thanh âm quen thuộc, Trương Đạo Lăng vẫn bỏ qua như thường ngày, người như gã thấy rất nhiều, càng cãi với gã gã lại càng hăng hái, biện pháp tốt nhất chính là làm lạnh, từ nội tâm đến thân thể đều tản ra tín hiệu nồng đậm “Ta không ưa ngươi”, “Cách xa ta một chút”.

Mà một bên Lâm Tử Thịnh lại trêu tức nhìn nhìn vẻ mặt ngốc của nam tử chua ngoa, vì gã mặc niệm trong lòng, chẳng lẽ không biết gã chẳng lẽ không biết trên thế giới này là tối không thể trêu Thiên Sư sao, mặc dù bọn họ điệu thấp (khiêm tốn, không khoe khoang, làm việc một cách kín đáo hoặc cố tình ẩn giấu cái tài/giỏi/giàu có của mình), nhưng không có nghĩa là không có chút thủ đoạn.

“A Lăng, ngươi không muốn chỉnh đốn gã ta?” Nhìn thấy Trương Đạo Lăng nhẫn nhục chịu đựng, Lâm Tử Thịnh có chút hoài nghi người này có phải Thánh Mẫu không?

“Loại thằng hề này không cần để ý” Trương Đạo Lăng nói xong, chần chờ một chút, sau đó lại bỏ thêm một câu, “Nếu ngươi muốn chơi đùa, chỉ cần không gϊếŧ không tàn phế, những thứ khác tùy ngươi.”

Suy nghĩ kĩ chút, đích thật là Trương Đạo Lăng cũng thấy rõ người này cực kì khó ưa!

Đi học, mọi người đều có chỗ ngồi riêng của mình, chỉ có một người vẫn trôi nổi giữa không trung, nhìn chua ngoa nam tử, khinh thường nghiêm trọng.

Nguyên dương đã mất, khí tức trên người tương đối hỗn tạp, hiển nhiên đã sớm thất thân, hơn nữa trên người không chỉ có khí tức của mình làm cho Lâm Tử Thịnh hiểu rõ, sinh hoạt cá nhân của người này tương đối thối nát.

Với Lâm Tử Thịnh mà nói, đối phó người như vậy bất quá rất đơn giản, thậm chí cậu cũng không làm chuyện cực kỳ khủng khϊếp gì, chỉ lơ lững bên cạnh gã một lát, sau đó thổi một hơi.

Mặc dù quỷ khí không đòi mạng, nhưng cậu đã có hiệu quả cực kỳ thú vị, đó chính là làm người khác xui xẻo mấy ngày liền, thậm chí là uống miếng nước dính răng, thả rắm trật eo , tóm lại là xui xẻo tận cùng.

Trương Đạo Lăng nhìn thấy trên người nam tử chua ngoa tràn ngập hơi mỏng hắc khí, hơi nhướng lông mày, xem ra mình mang về con quỷ không đơn giản a.

Bình thường khi quỷ sử dụng quỷ khí căn bản là không có cách nắm giữ chính xác, nhưng Lâm Tử Thịnh nắm giữ rất tốt, điểm quỷ khí này có thể hung hăng trêu đùa gã một trận, lại không thể để cho người khác cảm thấy gã xui xẻo là do quỷ khí.

Nói tóm lại, bất kể là Lâm Tử Thịnh hay Trương Đạo Lăng đều chỉ cần xem cuộc vui là tốt rồi.

Rốt cuộc, vừa giữa trưa Trương Đạo Lăng đã trọn vẹn hiểu được cái gọi là trình độ xui xẻo, trong lúc nghỉ trưa một người một quỷ cứ như vậy đi ăn cơm.

“Doanh Thanh Huyền, ngươi chết như thế nào?” Vừa ăn cơm trưa, Trương Đạo Lăng vừa hỏi.

Với một quỷ hồn mà nói, hỏi nó chết như thế nào là một việc rất không lễ phép, vì vậy sau khi Trương Đạo Lăng nói xong, trong lòng tràn đầy hối hận.

Làm một người đã qua đời nhớ lại người đó chết như thế nào, đây là một việc rất tàn nhẫn.

Ngoài dự liệu của hắn, Lâm Tử Thịnh trầm mặc chốc lát, từ từ mở miệng, “Trên thực tế ta đã không nhớ rõ việc xảy ra lâu như vậy, ký ức duy nhất của ta chính là trong cái hộp nho nhỏ đó, bị phong phong ấn không nhúc nhích, trong hoàn cảnh đó, làm sao ta có thể nhớ rõ chuyện lâu như vậy.”

Trên thực tế Lâm Tử Thịnh không phải đang nói dối, mà đem tâm tình chân chính trong lòng của Doanh Thanh Huyền nói ra.

Vì tham lam huyết nhục của y, vì vậy y bị tóm lấy, rút gân lột da, sau đó bị phong ấn trong một cái hộp, người bên ngoài tự nhiên là đối với chuyện này làm như không thấy.