Quyển 2 - Chương 7: Bạch Liên Hoa Nhát Gan Yếu Đuối

“Thanh… Thanh Huyền?” Nguy cơ được giải trừ, lúc này Bạch Mạn Mạn cũng phát hiện Lâm Tử Thịnh không thích hợp, nếu như nói thân ảnh của cậu lúc đầu là bán trong suốt, bây giờ trở thành gần như hoàn toàn trong suốt, màu đỏ nhợt nhạt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.

“Ta… Ta không sao.” m thanh Lâm Tử Thịnh hơi suy yếu, trên thực tế tình huống của cậu không nghiêm trọng như vậy, thậm chí có thể nói là nhân họa đắc phúc. (kiểu như trong lúc gặp họa lại có được điều may mắn. Như câu, tái ông mất ngựa không biết phúc hay họa)

Đoạn xương của Doanh Thanh Huyền là điều kiện căn bản để cậu tồn tại, nhưng nó cũng là phong ấn, mặc dù cốt cách (khung xương) đứt gãy sẽ làm cậu suy yếu một đoạn thời gian, nhưng sau khi vượt qua thời kỳ suy yếu, lực lượng của Lâm Tử Thịnh sẽ từ từ gia tăng, đến khi khôi phục lại thời đỉnh cao của Doanh Thanh Huyền.

“Thật sao? Điều này thật sự là quá tốt…” Bạch Mạn Mạn nghe Lâm Tử Thịnh nói nở nụ cười như trút được gánh nặng, cậu ta không sao, thật sự quá tốt.

Mà sau khi Trương Đạo Lăng thấy dáng vẻ này của ả, sắc mặt xanh mét.

Mặc dù bây giờ Lâm Tử Thịnh nói mình không có việc gì, thế nhưng thân ảnh thoạt nhìn trở nên hư ảo, còn thanh âm suy yếu đó, nhìn làm sao cũng không giống như không có chuyện gì, mà ả lại tin tưởng, Trương Đạo Lăng không khỏi nghi ngờ, ả thật sự đã tin, hay vì trốn tránh trách nhiệm nên tin tưởng?

Mặc dù thực lực Trương Đạo Lăng tạm thời không thể so sánh với quỷ tôn kia, nhưng có Kim Tiền Kiếm thì ít nhất cũng ngang bằng nhau, tuy có thể rơi xuống thế hạ phong, nhưng cũng không đến nổi không còn khả năng sống.

Mà sự xuất hiện của Bạch Mạn Mạn lại là vô hạn ăn mòn khả năng còn sống tới gần bằng không.

“Trở về nghỉ ngơi đi, đừng cố gắng chống đỡ.” Nhìn Lâm Tử Thịnh cố gắng chống đỡ, Trương Đạo Lăng vô cùng bất mãn, tình huống bây giờ rõ ràng là tình huống rất không tốt, nhưng lại giả bộ như không có việc gì.

Lâm Tử Thịnh nghe Trương Đạo Lăng nói, nở nụ cười suy yếu, thân ảnh lại càng mơ hồ hơn, cuối cùng biến mất không còn tăm hơi.

“Đạo Lăng, Thanh Huyền… Cậu ta đi đâu?” Thấy Lâm Tử Thịnh biến mất, Bạch Mạn Mạn hơi tò mò, đây là lần đầu cô cách quỷ hồn gần như vậy, có rất nhiều thứ không biết.

Trương Đạo Lăng nhìn thấy nét hiếu kỳ trong mắt ả, trong lòng càng tức giận.

Vì ả cản trở nên Lâm Tử Thịnh mới bị trọng thương, đến nỗi không thể không trở về bên trong căn cứ để tu dưỡng linh hồn, mà người làm hại cậu ấy bị trọng thương còn ở đây hiếu kỳ hỏi lung tung này kia, sao cậu ấy không tức giận được.

Bỏ qua Bạch Mạn Mạn đang hỏi thăm, Trương Đạo Lăng trực tiếp về ký túc xá về phần người không được hoan nghênh, tự nhiên sẽ có người giúp hắn ngăn chặn.

“Đạo Lăng, ngươi chờ ta một chút, hôm nay xảy ra chuyện gì, nói cho ta biết được không? Về sau ta cũng có thể có chút chuẩn bị, đến lúc đó ta nhất định có thể trợ giúp ngươi.” Thấy hắn đi không ngừng về phía ký túc xá, Bạch Mạn Mạn bước nhanh đuổi theo, lại không nghĩ tại cửa ra vào lầu một của ký túc xá bị người cản lại.

“Bạn học, đây là ký túc xá nam sinh, nữ sinh không nên vào.” Mặc dù không có yêu cầu nghiêm ngặt nữ sinh không thể vào ký túc xá nam sinh, nhưng thứ nhất là một nữ sinh đêm hôm khuya khoắt đi dạo trong ký túc xá nam sinh rất không tiện, thứ hai là gã nhận được chỉ thị của Trương Đạo Lăng.

“Ta là bằng hữu của Đạo Lăng, chúng ta có việc muốn thương lượng, vì vậy cho ta ta đi vào được không.” Bạch Mạn Mạn nhút nhát e lệ nhút nhát e lệ nhìn người ngăn ở cửa, trong mắt khẩn cầu, giống như cự tuyệt ả là một chuyện rất tàn nhẫn.

Nam tử quay đầu nhìn sang Trương Đạo Lăng, chợt nghe một tiếng hừ lạnh, “Ta không quen ả.”

Nói xong, thân ảnh Trương Đạo Lăng biến mất trên cầu thang, vì vậy nam tử quay đầu, nhìn Bạch Mạn Mạn cười áy náy, sau đó không chút khách khí đuổi ả ra ngoài.

Sau khi ả rời khỏi, nam tử dùng ánh mắt tò mò nhìn lầu hai, gã không quên Trương Đạo Lăng đã nhận giáo dục của mẫu thân đã qua đời, khoan dung đối với con gái, nhưng bây giờ lại không lưu tình thật đúng là không giống hắn a.

Trương Đạo Lăng hoàn toàn không biết suy nghĩ của nam tử, bời vì chuyện thứ nhất hắn làm sau khi quay về ký túc xá chính là lục tung lên để tìm một vật vốn cho rằng vĩnh viễn không dùng đến — ngọc quỷ.

Ngọc quỷ là di vật mẫu thân lưu lại, năm đó lúc bà hấp hối sắp chết giao ngọc quỷ cho Trương Đạo Lăng, mà còn dặn dò hắn nhất định phải nhất định phải bảo quản, vì tương lai nhất định có chỗ hữu dụng.

Ngọc quỷ là ngọc thạch đặc thù do là quỷ giới sản xuất, nó hơi tương tự với Hắc Diệu thạch, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện ngọc thạch này trơn bóng.

Tác dụng lớn nhất của ngọc quỷ là ôn dưỡng (chăm sóc cẩn thận) linh hồn, Trương Đạo Lăng vốn cho rằng mình vĩnh viễn không dùng đến nó, nhưng không ngờ cuối cùng có một ngày lấy nó ra.

Đặt ở ngọc quỷ chính giữa túi gấm, đang lúc hắn nhớ xem còn biện pháp nào có thể giúp đỡ chữa trị linh hồn Lâm Tử Thịnh, cửa ký túc xá bị đẩy ra.

“Ngươi dùng ngọc quỷ?” Mặc dù nam tử không nhìn thấy Trương Đạo Lăng vừa làm gì, nhưng m khí tràn ngập trong không khí lại nói cho gã biết vừa rồi có người sử dụng ngọc quỷ.

“ n, cậu ấy bị thương vì cứu ta.” Nói xong, Trương Đạo Lăng đặt túi gấm cầm trong tay lên bàn sách, “Tìm ta có việc?”

“Ngươi…” Có phải quá quan tâm con quỷ kia không?

Nam tử rất muốn hỏi Trương Đạo Lăng như vậy, chỉ là lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, gã phát hiện Trương Đạo Lăng khác thường, bản thân Trương Đạo Lăng là Thiên sư mặc dù không phải tràn ngập ác ý với mọi âm hồn, nhưng sẽ không thân cận, nhưng mang theo bên người như vậy vốn là chuyện không thể.

Mà giờ thì càng không hợp thói thường, hắn tìm ngọc quỷ vì ôn dưỡng một âm hồn.

“Có vấn đề gì nói nhanh một chút, ” Nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của nam tử, Trương Đạo Lăng có chút không kiên nhẫn, “Hôm nay mệt mỏi.” Quỷ tôn kia thật không đơn giản, mặc dù cuối cùng Lâm Tử Thịnh đã công kích của gã, nhưng Trương Đạo Lăng cũng nhận được sự đả kích không nhỏ.

“Hôm nay xảy ra chuyện gì?” Bỏ quỷ hồn qua một bên, nam tử có chút chuyện muốn hỏi Trương Đạo Lăng.

“Rằm tháng bảy quỷ môn mở ra, quỷ tôn lần trước ta muốn xử lí đến tận cửa gây phiền phức.” Nói chuyện đơn giản, Trương Đạo Lăng cởϊ áσ khoác ngoài, dáng vẻ cần nghỉ ngơi làm cho nam tử dở khóc dở cười, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn rời đi.

Mà Lâm Tử Thịnh luôn ở trong đoạn cốt cách và 001 đã nghe rành mạch đoạn đối thoại của hai người.

【Kí chủ đại nhân, nam chính đối với ngươi không tệ a.】

001 không ngừng bay xung quanh Lâm Tử Thịnh, ánh mắt hưng phấn.

【Ngọc quỷ kia là vật phẩm đặc thù, có thể đổi không ít điểm tích lũy.】

Lâm Tử Thịnh trầm mặc một lát, 001 cho rằng cậu sẽ không nói chuyện, cậu lại chậm rãi mở miệng, “Bây giờ đo lường độ thiện cảm của nam chính được bao nhiêu?”

Với Lâm Tử Thịnh mà nói, sứ mạng chủ yếu hiện tại là hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, về phần nhiệm vụ chi nhánh thuận theo tự nhiên là tốt, vì vậy cậu không quá chú ý đến đo lường thiện cảm của nam nữ chính.

【Bây giờ thiện cảm nam chính đo được đã đến 65, tiện thể nói một chút, thiện cảm nữ chính đo được đã đến 79.】

“A, tại sao mỗi lần đo thiện cảm nữ chính lại tăng nhanh như vậy” Lâm Tử Thịnh nhớ rõ bản thân không làm gì, nữ chính cũng không phải trọng sinh, chuyện độ thiện cảm đo được thật cao này có chút thái quá.

【Đại khái… Vì thích ảo tưởng.】 Não bổ quá nhiều cũng là vấn đề a.

Mặt khác cùng lúc đó, Bạch Mạn Mạn về tới ký túc xá của mình, cả người đều rầu rĩ không vui.

“Bạch Mạn Mạn, sao vậy, dáng vẻ gục đầu ủ rũ, a, là bị Trương Đạo Lăng đuổi về chứ gì.” Ngữ khí nữ sinh ngủ chung phòng trào phúng với cô ta, rất xem thường.

Trong kí túc xá ba người không ít thì nhiều đều có ý kiến với Bạch Mạn Mạn, mỗi lần làm sai chuyện gì đều làm ra vẻ muốn khóc, giống như bị các cô khi dễ, chuyện này càng nhiều, ai có thể thích ả.

Bạch Mạn Mạn cắn cắn môi dưới, sau đó rửa mặt bò lên giường của mình, mặc dù không ngủ được, nhưng vẫn nhắm mắt chịu đựng, bằng không những người kia sẽ lại nói lời làm tổn thương người khác.

Cô rất muốn hảo hảo ở chung với mọi người, nhưng tại sao mọi người vẫn muốn tổng thương cô?

Cứ như vậy, nhịn đến nửa đêm, lúc trăng chiếu rọi, Bạch Mạn Mạn cảm nhận được tiếng hô hấp truyền đến bên tai của cô.

Chẳng qua hô hấp lạnh thấu tâm, còn có cảm giác mốc meo.

“Ai…?” Thanh âm Bạch Mạn Mạn run rẩy vang lên, ở chỗ hắc ám này lộ ra vẻ yếu ớt, có một cơn gió thổi tới sẽ thổi tan âm thanh đó.

“A, tiểu cô nương, ngươi không biết bản tôn là ai sao?” Thanh âm kia vang lên trong chớp mắt, đám mây che khuất ánh trăng tản lặng yên tản đi, hào quang xanh của ánh trăng xuyên thấu qua bức màn mỏng rải đầy ký túc xá, điều này làm cho Bạch Mạn Mạn biết được người trước mắt là ai.

Người muốn làm hại Đạo Lăng!

“Ngươi… Ngươi sao lại ở đây!?” Bạch Mạn Mạn nhỡ rõ ác linh này khủng bố cỡ nào, chỉ cần gã muốn, gã có thể tuỳ lúc lấy tính mạng của mình!

“A, đừng sợ, bản tôn sẻ không hại ngươi, bản tôn đến đây là muốn giao dịch với ngươi.” Quỷ tôn biểu lộ dịu đi, thành một trưởng lão hiền lành, chỉ là mắt của gã nồng đậm hắc hoá.

“Đúng, chính là giao dịch.” Thấy Bạch Mạn Mạn hơi động tâm, âm thanh quỷ tôn thêm chút dụ hống, “Sẽ không làm hại ngươi, cũng không làm hại ai, chỉ cần ngươi giúp ta một chuyện nhỏ, ta sẽ giúp ngươi đạt được thứ ngươi muốn.”

“Thứ ta muốn?” Bạch Mạn Mạn hoàn toàn bị quỷ tôn mê hoặc, chỉ có một ý niệm trong đầu, đạt được thứ ả muốn.

“Không sai, là thứ ngươi muốn.” m thanh quỷ tôn càng mê hoặc hơn, “Sau khi ngươi giúp ta, ta sẽ giúp ngươi giữ Trương Đạo Lăng bên cạnh, khiến hắn chỉ thấy một mình ngươi.”

m hồn quỷ vật không biết đã tồn tại trên thế giới này bao nhiêu năm, bàn về việc nhìn thấu nhân tâm, có mấy người có thể là đối thủ của bọn hắn.

“Sẽ không làm hại Đạo Lăng?”

“Đương nhiên sẽ không.”

“Ta đồng ý với ngươi!” Chỉ cần có thể đứng bên Trương Đạo Lăng, cho dù giao dịch với quỷ thì thế nào!

Chỉ là hiện tại Bạch Mạn Mạn vốn không rõ, giao dịch cùng vật âm hồn như quỷ tôn không khác bảo hổ lột da, kết cục làm sao, rất dễ nhận thấy.