Quyển 4 - Chương 3: Bạch Liên Hoa Ngây Thơ Hoạt Bát

Cứ thế, Diêm Dục không nói lời nào, Lâm Tử Thịnh cũng không nói chuyện, hai người dùng trầm mặc chống đỡ.

Giờ đây Diêm Dục hơi bi ai, dường như từ sau khi người này quay về đảo Hắc Ám thì sự ăn ý trước đây của hai người biến mất không còn nữa, hiện giờ cậu ấy khiêm tốn hơn, nhưng Diêm Dục hiểu, thái độ khiêm tốn này cũng không thể cắt được khoảng cách giữa hai người.

“Ngôn, cậu không có gì muốn nói với tôi?” Nhìn Lâm Tử Thịnh cứ mãi một điệu bộ, Diêm Dục bắt đầu hối hận, “Cậu thật sự không còn gì muốn nói với tôi hả, thậm chí không muốn nhìn thấy tôi luôn?”

“Gia chủ, tôi không phải là Ngôn.” Lâm Tử Thịnh chỉ nói mãi một câu này với Diêm Dục, Lâm Tử Thịnh đã hạ quyết tâm, mặc kệ Diêm Dục nói gì, cậu cũng không chấp nhận thân phận của mình.

Thấy người này kiên định như vậy, Diêm Dục càng hối hận, sớm biết vậy ngày đó lúc Trưởng lão ngăn cản hắn nên thuận thế đồng ý, sẽ không giống như bây giờ, chỉ có thể nhìn Ngôn, hối hận không nguôi.

“Nếu gia chủ không có việc gì tôi xin phép ngủ trước, ngày mai tôi còn phải hầu hạ chủ nhân nhỏ rời giường.” Đây là thói quen nhiều năm, lúc trước mỗi ngày Diêm Dục rời giường Ngôn đều hầu hạ bên cạnh, hiện giờ dù đổi thành Lâm Tử Thịnh cậu cũng không có ý định thay đổi thói quen này.

Lâm Tử Thịnh nói như thế, Diêm Dục lại càng điên tiết, mọi thứ vốn thuộc về mình bị người khác chiếm lấy, đương nhiên hắn rất tức giận!

Chẳng qua giờ hắn không có lập trường tức giận, hắn thừa nhận lúc đầu do hắn đuổi Ngôn đi, nên giờ muốn Ngôn quay về hắn phải biểu hiện thật tốt!

“Vậu cậu ngủ đi.” Diêm Dục nới lỏng lời nói, dù sao hắn đã quyết định sẽ ở đây một thời gian ngắn, sớm muộn gì cũng có một ngày Ngôn sẽ theo hắn về, “Cậu… Chú ý nghỉ ngơi, vết thương còn chưa khỏi.”

Tuy rằng vết thương đó lưu lại từ hai tháng trước nhưng sau khi bị thương lại bị phạt quay về đảo Hắc Ám, không chừng tình trạng hiện giờ không tốt.

“Cảm ơn gia chủ quan tâm.” Nói xong, Lâm Tử Thịnh không nhìn Diêm Dục, quay người về phòng mình, về phần chờ mong trong mắt của đối phương… Ha ha, lúc nảy cậu có thấy gì đâu?

Diêm Dục chợt hối hận đã đến vào hôm nay, tuy gặp được Ngôn, nhưng không biết tại sao lại cảm thấy càng thắt tâm.

Nhưng Diêm Dục không biết, đây chỉ là bắt đầu, cuộc sống sau này mới chính thức là cuộc hành trình làm thắt tâm của hắn.

Thấy bữa sáng phong phú trên bàn, Diêm Dục cảm thấy mình không hề muốn ăn, nếm cũng không muốn nếm, nhìn điểm tâm và cháo loãng trước mặt Diêm Lạc tim hắn như bị đánh một cái.

Đặc biệt là lúc Lâm Tử Thịnh chia thức ăn giúp Diêm Lạc, Diêm Dục tỏ vẻ hắn bị tổn thương cực kỳ, QAQ Ngôn, cầu vỗ về.

Chỉ tiếc giờ đây Lâm Tử Thịnh hoàn toàn không hề chú ý đến người này, tuy mặt không biểu lộ gì nhưng lại cẩn thận chuẩn bị từng món ăn cho Diêm Lạc, cân đối dinh dưỡng.

Diêm Lạc đã mười tám tuổi, nhưng lại nhìn như một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, điều này hiển nhiên do trước đây không đủ dinh dưỡng tạo thành, với lại tuổi của Diêm Lạc cũng xấp xỉ với em gái ma đầu của cậu, nên Lâm Tử Thịnh càng yêu mến, cho nên dù mặt cậu không biểu lộ gì, nhưng nếu quan sát cẩn thận vẫn có thể cảm nhận được Lâm Tử Thịnh đối xử khác biệt với em ấy.

Nhưng chính sự khác biệt này đã làm Diêm Dục thắt tâm.

#Ám vệ của tui di tình biệt luyến chạy theo người khác, làm sao để xoay chuyển, đang online chờ rất gấp _(: 3″ ∠)_#

Thấy người nọ qua cả buổi vẫn chưa động đũa, trong mắt Diêm Lạc hiện lên sự vui vẻ, sau đó cười đáng yêu nhẹ giọng hỏi, “Điểm tâm không hợp với anh hả, em để người làm làm cho anh một phần khác nha?”

Chú ý, là người làm, không phải anh Lạc nhà tui đâu yo~

Tất nhiên Diêm Dục hiểu ý của đối phương, sắc mặt càng khó coi, nhưng không nói gì thêm, dù cực kỳ không muốn ăn, nhưng lại miễn cưỡng bản thân nuốt vào, hắn biết dù chút nữa có mang bữa sáng khác lên hắn cũng không thích.

Cho nên bắt đầu từ bây giờ chính là lúc Diêm Dục và Diêm Lạc chơi công phòng chiến, Diêm Dục muốn mang Lâm Tử Thịnh về, nhưng Diêm Lạc lại muốn giữa cậu ấy lại, hai người coi như dúng hết tất cả vốn liếng để đấu không phân thắng bại.

“Anh đã ở lại đảo Thất Nguyệt vài ngày, giờ cũng nên về.” Trong lúc Diêm Lạc đang cười mừng rỡ, câu nói tiếp theo lại khiến cô nghiến răng nghiến lợi, “Tiểu Thất đã lâu chưa về đảo chính rồi, nên về thăm một chút đi.”

Diêm Dục thật sự không mang Lâm Tử Thịnh về, nhưng hắn có những cách khác, chỉ cần đóng gói mang theo Diêm Lạc về là được rồi, dù hắn không hoan nghênh cô em gái này cho lắm, nhưng nếu tưởng tượng nó thành vật phẩm phụ thuộc của Ngôn cũng tạm được.

Diêm Lạc: Ha ha, anh hai đừng cho là em không hiểu tâm tư nhỏ này của anh!

Diêm Dục: Em biết thì sao, em từ chối được chắc?

Thật ra hai người cũng đã ngầm hiểu, hiện tại Diêm Lạc không có biện pháp từ chối, nếu từ chối lời mời của gia chủ đại biểu cho cái gì cô rất hiểu rõ, mười trên mười là bị đuổi khỏi nhà họ Diêm, mà người bị đuổi khỏi nhà họ Diêm không có tư cách có ám vệ, đến lúc đó Lâm Tử Thịnh vẫn phải quay về bên cạnh Diêm Dục, mất anh ấy mãi mãi, không bằng bây giờ lùi một bước, dù sao nhìn được nhưng không rờ được mới càng làm người ta đau lòng phải hơm.

Như Diêm Dục dự đoán, dù Diêm Lạc không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn phải đồng ý yêu cầu này.

Cho nên khi bọn họ về tới đảo chính, phòng của Lâm Tử Thịnh ở lầu hai cách xa phòng Diêm Dục nhất bị hắn đổi lại thành phòng sát vách, tâm tư Tư Mã Chiêu này cực kỳ rõ có được không!

Về phần Diêm Lạc, đương nhiên là bị “quan báo tư thù” xếp ở tầng năm, khoảng cách xa như vậy hắn cũng không tin Diêm Lạc còn có thể làm ra chuyện thiêu thân gì!

Nhưng khi Lâm Tử Thịnh bước vào phòng lại nhíu mày, vì lúc trước cậu không vào phòng này nên không biết, nghiêm túc mà nói, phòng này coi như là phòng của Diêm Dục, vì chính giữa phòng có một cánh cửa, không cần ra cửa bên ngoài cũng có thể đi tới đi lui giữa hai phòng, Diêm Dục có ý gì, Lâm Tử Thịnh đã biết, nhưng giờ cậu chưa muốn “thân mật” với chủ nhân trước.

“Gia chủ, có thể cho tôi ở tầng năm được không, tôi lo chủ nhân nhỏ ở không quen.” Quả nhiên, lời này làm sắc mặt Diêm Dục vô cùng khó coi.

Chủ nhân nhỏ, chủ nhân nhỏ, lại là chủ nhân nhỏ, hiện tại Lâm Tử Thịnh mở miệng ngậm miệng đều là chủ nhân nhỏ, vậy tui là cái chi!

Diêm Dục vứt một câu không cho phép rồi đi mất, tuy nhiên, vì tức giận nên hắn cũng không chơi đánh lén ban đêm gì đó, để Lâm Tử Thịnh ngủ một đêm an ổn.

Hôm sau sau khi Diêm Dục ngủ dậy nghe thấy Lâm Tử Thịnh đang ở trong bếp làm bữa sáng cho Diêm Lạc khiến hắn muốn lật bàn, lúc trên đảo Thất Nguyệt chủ tớ bọn họ đại tú cũng được đi, giờ tới đảo chính rồi vẫn tú, bọn họ thật sự nghĩ hắn chết rồi hả!? (tú: trong tú ân tú ái, nhưng tú ở đây là tình cảm anh em chứ không phải tình yêu)

Bất quá lần này Lâm Tử Thịnh đến không chỉ chuẩn bị bữa sáng cho mình Diêm Lạc, thuận tiện cũng chuẩn bị một phần cho Diêm Dục, dù là thuận tay nhưng cũng làm cơn giận của hắn xẹp xuống không ít, bất kể ra sao cũng coi như có tiến bộ.

Sau đó một người xuất hiện, làm bầu không khí hơi hoà hoãn lại trở nên cứng ngắc.

Bởi vì, người đã lâu không xuất hiện khiến Diêm Dục sắp quên lại xuất hiện trước mặt mọi người, làm mọi người có mặt trở tay không kịp.

Lúc Bạch Lỵ Nhi xuất hiện, người nhà họ Diêm đang ăn sáng, vừa vặn Bạch Lỵ Nhi cũng chưa ăn điểm tâm, ngồi cạnh Diêm Lạc, cầm một chén cháo nhỏ định ăn, ngửi mùi thơm ấy, ả cũng bị gợi cảm giác thèm ăn.

Nhưng còn chưa ăn, chén trong tay đã rơi vào tay Lâm Tử Thịnh, sau đó đưa cho Diêm Lạc vẻ mặt bất thiện, về phần Bạch Lỵ Nhi, triệt để xem như không thấy ả, dù sao hiện tại Bạch Lỵ Nhi chưa giúp cậu, đoạn nội dung cốt truyện đó đã sớm bị cậu phù vân bay mất, cho nên Lâm Tử Thịnh không định nịnh nọt người không hề liên quan đến cậu.

“Ngôn, anh có ý gì!?” Bạch Lỵ Nhi đã không thuận mắt Ngôn từ rất lâu, lúc nào cũng đi bên cạnh vị hôn phu của ả, ả muốn làm ít hành động thân mật cũng xấu hổ, nhưng vì gã ta vẫn chưa phạm điều gì sai, nên không có cớ để trừng phạt.

“Đây là điểm tâm tôi chuẩn bị cho chủ nhân nhỏ, nếu Bạch tiểu thư vẫn chưa ăn điểm tâm, phòng bếp đã chuẩn bị rồi.” Lâm Tử Thịnh chỗ sai của Bạch Lỵ Nhi, khiến ả chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi vào bếp, dù bữa sáng trong bếp cũng rất tinh xảo phong phú, nhưng so với bữa sáng Lâm Tử Thịnh chuẩn bị tỉ mỉ, vẫn làm người khác cảm thấy thiếu thiếu, nhìn qua cũng bớt thèm ăn.

Ăn vài miếng cô không muốn ăn nữa, lúc nảy ngửi được mùi thơm đó, những món này cô nuốt không trôi, trong lòng càng ghét Lâm Tử Thịnh.

Lúc cô nhìn Lâm Tử Thịnh ác ý, cô không cảm nhận được, có hai ánh mắt khác nhìn cô cũng vô cùng chán ghét.

Đặc biệt là Diêm Dục, rất bất mãn với Bạch Lỵ Nhi, trước kia chỉ xem ả là một công cụ nối dõi tông đường, nhưng giờ hắn không hề tình nguyện.

“Dục, lâu rồi chúng ta không đi đâu, hôm nay ra ngoài chơi với em được không, em muốn mua đồ.” Bạch Lỵ Nhi hoàn toàn không biết hiện tại trong lòng Diêm Dục đang suy nghĩ làm sao đổi vị hôn thê là ả, lại tìm đường chết không ngừng.

Gia tộc Bạch Lỵ Nhi cũng rất có tiền, nhưng kém hơn một ít so với nhà họ Diêm, với lại Bạch Lỵ Nhi trong gia tộc cũng không được yêu thương, nếu không phải thân phận ả là con gái của vợ cả nhà họ Bạch, hiện giờ ai mới là vị hôn thê của Diêm Dục còn chưa biết được.

Nói trắng ra, trở thành vị hôn thê của Diêm Dục điều do ả là con gái của vợ cả, mà nhà họ Diêm rất coi trọng huyết thống, chỉ vậy.

“Tôi không có thời gian, muốn gì để chú Diêm dẫn cô đi.” Diêm Dục nhăn mày, nhìn người hoàn toàn không biết thân phận của mình, trong lòng càng ghét ả hơn, người ngày càng ngày càng thấy không được.

“Em không chịu, Dục anh không biết đâu, mấy người khác nói em không phải vị hôn thê của anh, bọn chúng đều xem thường em, giờ em phải dẫn anh về, để bọn chúng hiểu, em được yêu thương biết bao nhiêu. Em, em muốn cho mấy người đó biết, tương lai ai mới là người cầm quyền nhà họ Bạch!” Bạch Lỵ Nhi là con gái duy nhất của vợ cả nhà họ Bạch, cho nên trong lòng của cô và mẹ Bạch, Bạch Lỵ Nhi nhất định sẽ trở thành gia chủ nhà họ Bạch, “Dục, anh theo em về nha?”

Diêm Dục & Diêm Lạc: Mấy người đó đúng là có mắt, nhìn qua đã biết ả không xứng với tôi (anh hai).

“Tôi có…”

“Anh hai, đi đi, nhân dịp này em muốn gặp mặt người nhà của chị dâu nhỏ luôn.” Vừa nghe Bạch Lỵ Nhi miêu tả Diêm Lạc đã biết nhà họ Bạch không yên bình như vẻ ngoài, người khiến người khác chán ghét nhất định phải bị đả kích mạnh mẽ, lúc nảy đừng tưởng cô không thấy ả nhìn anh Lạc cực kỳ ác ý!

Diêm Lạc nói làm Diêm Dục sửng sốt, cau mày, sau đó dường như nghĩ đến chuyện gì, cười cười, gật đầu nhẹ, hắn hiểu ý Diêm Lạc, dù hắn vẫn không thích cô em gái này, nhưng nếu giúp Ngôn xả giận thì hai người lại có chung lập trường.

“Được, chúng ta đi.” Gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Diêm Dục an bài, hai giờ sau, bọn họ đã đến thành phố chỗ nhà họ Bạch, tất nhiên, điểm đến đầu tiên là nhà họ Bạch, dù sao mục đích của Bạch Lỵ Nhi là khoe khoang bản thân được cưng chiều, tất nhiên muốn cho mọi người biết, ả có địa vị gì trong lòng Diêm Dục!

“Ý chị ba về nhà, ngọn gió nào thôi chị về đây?” Ngữ khí khính thường, hiển nhiên là một trong những đứa con gái của nhà họ Bạch.

Thật ra không chỉ những bọn tiểu bối chướng mắt Bạch Lỵ Nhi, ngay cả cha Bạch và nhóm cô dì chú bác cũng chướng mắt ả, không có cách, ai mượn Bạch Lỵ Nhi “ngây thơ” quá.

Tất nhiên, nói dễ nghe là ngây thơ, nói khó nghe là không có mắt, chỉ cần vụ làm ăn nào qua tay Bạch Lỵ Nhi hầu như chỉ có bồi thường tiền, ngay cả lúc việc làm ăn đã kiếm được lợi nhuận, qua tay ả một thời gian chỉ còn bù rồi bù, làm người khác hoài nghi, lúc mẹ Bạch sinh ả có phải tưởng cuống rốn là con mình ôm về, đã gặp người ngu nhưng chưa thấy ai đã ngu còn không tự hiểu mình.

“Tại sao tôi về? Không lẽ không có chuyện gì tôi không thể về à, đừng quên, đây là nhà họ Bạch, tôi mới là tiểu thư của nhà họ Bạch, đám trai gái bọn mi chỉ là đám con riêng chẳng là cái thá gì!” Bạch Lỵ Nhi dương dương đắc ý nói, kéo một đám cừu hận, ước chừung còn là hành vi mang tính công kích quần thể nữa, ngay cả nét mặt của Diêm Lạc cũng khó coi.

Nhà họ Diêm là gia tộc ẩn thế, nên thể hệ vô cùng đặc thù, cho phép tam thê tứ thϊếp, nhưng trên pháp luật chỉ thừa nhận mẹ của Diêm Dục và ba Diêm là vợ chồng hợp pháp, những người khác cũng chỉ là con riêng.

Nét mặt Diêm Lạc trở nên vô cùng khó coi, Lâm Tử Thịnh đứng cạnh vươn tay sờ đầu Diêm Lạc, thái độ trấn an, ôn như khiến Diêm Lạc bình tĩnh lại, cười mỉm nhìn Lâm Tử Thịnh.

Cảnh này đúng lúc bị Diêm Dục thấy, trong nháy mắt khiến vẻ mặt hắn âm trầm hơn.

Ngôn thích Tiểu Thất thật à, tại sao trước mặt hắn Ngôn vĩnh viễn đều trầm mặc không nói, nhưng giờ lại quan tâm người khác!

“Đủ rồi! Im hết đi!” Diêm Dục không nhịn được nữa, âm trầm nhìn hai người cãi nhau.

“Diêm, anh Diêm…” Bạch Phỉ Phỉ vừa nảy chi lo cãi nhau với Bạch Lỵ Nhi, không nhìn thấy người bên ngoài, sau khi nghe thấy âm thanh của Diêm Dục mới phát hiện mấy người đứng bên ngoài, lập tức đỏ mặt.

Kỳ thật Bạch Phỉ Phỉ không phải người hay kiếm chuyện, nhưng mỗi lần nhìn thấy Bạch Lỵ Nhi cô sẽ cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là lần trước Bạch Lỵ Nhi đã cướp mối làm ăn trong tay của cô sau đó làm mọi việc rối loạn, lại đem sai lầm đổ lên người của cô, nói cô vì ghen ghét tài năng của ả nên cố ý phá hỏng, có trời mới biết mối làm ăn đó không hề qua tay của cô, cô phá nó làm chi, với lại Bạch Lỵ Nhi ả có tài cáng gì!?

Cho nên mỗi lần nhìn thấy Bạch Lỵ Nhi, Bạch Phỉ Phỉ không kiềm lòng được muốn đá xéo, không nghĩ đến hôm nay lại bị người khác nhìn thấy.

“Chúng tôi đến đây, nhà họ Bạch có chào đón không?” Vì vừa nãy bị lời nói của Bạch Lỵ Nhi kí©h thí©ɧ, tâm tình của Diêm Lạc hết sức khó chịu, cho nên lời nói hơi quái gở, mà Bạch Lỵ Nhi lại tự mình đa tình cho rằng Diêm Lạc đang giúp ả, lập tức cười đắc ý với Bạch Phỉ Phỉ.

Không giống Bạch Lỵ Nhi không có đầu óc, Bạch Phỉ Phỉ kết hợp với chuyện của nhà họ Diêm thêm vào những lời nói lúc nảy của bọn họ, dĩ nhiên hiểu rõ tại sao Diêm Lạc tức giận, vui vẻ trong lòng.

Thanh danh của vị Thất tiểu thư nhà họ Diêm e là chỉ có ả chị ba ngốc đó mới không biết, đợi đến lúc ả nhận ra mình đã đắc tội với Thất tiểu thư, không chừng gái trinh đã thành đàn bà rồi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Bạch Phỉ Phỉ càng khinh thường hơn, nếu ả ta trở thành người cầm quyền nhà họ Bạch, Bạch gia sẽ chấm dứt.

“Anh Diêm, Thất tiểu thư, sao hôm nay các anh lại rảnh rỗi đến nhà họ Bạch vậy, ba và ông đều không có nhà, nếu các anh nói trước, bọn họ nhất định sẽ chờ các anh.” Dù bên ngoài nhà họ Bạch là một gia tộc độc lập, nhưng người trong gia tộc đều biết thật ra bọn họ phụ thuộc nhà họ Diêm, nên lúc đối mặt với người nhà họ Diêm đều tự giác hạ thấp tư thái, chỉ có ả ngốc Bạch Lỵ Nhi không hiểu biết gì.

“Hôm nay Dục về nhà với tôi liên quan gì đến ba và ông, nay chỉ có cô ở nhà à, mấy người khác đâu, hôm nay Dục muốn mua đồ cho tôi, tôi có lòng tốt muốn mang bọn cô ra ngoài mở mang kiến thức!” Bạch Lỵ Nhi nghĩ mình nói đúng nên rất đắc ý, đến giờ cô vẫn mơ tưởng để tất cả mọi người hiểu rõ thân phận của cô, biết cô là Thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Diêm, nhưng luôn không có cơ hội, cuối cùng giờ cũng có cơ hội, không thể bỏ qua!

“Anh Diêm, thật không?” Nhìn Diêm Dục, Bạch Phỉ Phỉ dè dặt hỏi, không lẽ anh Diêm thật sự thích ả chị ba này, nếu là thật, đây là tin xấu.

“Ừ.” Diêm Dục nhàn nhạt trả lời, nhưng ánh mắt không nhìn Bạch Lỵ Nhi, từ đầu đến cuối hắn chỉ nhìn chăm chú duy nhất một mình Lâm Tử Thịnh.

Thấy vậy, Bạch Phỉ Phỉ dường như đã hiểu gì đó, hưng phấn nhìn Bạch Lỵ Nhi, trong lòng lắc đầu, cùng lúc đó sinh ra hứng thú với người đàn ông đứng cạnh Thất tiểu thư, người này chắc là ám vệ của Thất tiểu thư, tại sao anh Diêm lại để ý cậu ta?

Vì Bạch Phỉ Phỉ chưa từng lên đảo nhà nhà họ Diêm, nên cô chưa từng gặp Ngôn, đương nhiên không biết người này vốn là ám vệ của Diêm Dục, càng không biết thời gian trước đã xảy ra chuyện gì.

Chẳng qua lại cảm thấy hơi kỳ quái, anh Diêm quá để ý người này.

“Anh, chúng ta đi, đã đến giờ rồi, nếu chậm nữa, chúng ta sẽ về trễ, em còn muốn mua quần áo cho anh Lạc.” Dù ám vệ đều có trang phục thống nhất, nhưng chủ nhân có thể thay đổi trang phục của ám vệ nhà mình.

“…” Nghe Diêm Lạc nói, Diêm Dục lại buồn phiền, giờ mỗi câu Diêm Lạc nói hắn không còn biết cảm giác gì nữa, trước đây hắn chưa từng nghĩ đến những chuyện này, trong lòng của hắn Ngôn chỉ là một ám vệ, nhưng hiện tại Diêm Lạc nói cho hắn biết, ám vệ cũng là một con người.

“Được, chúng ta đi.” Dù âm thanh của Diêm Dục không tình nguyện, nhưng vẫn đi theo Diêm Lạc, khiến Bạch Lỵ Nhi lúng túng, giờ cô đang khoe khoang địa vị của mình trong lòng Diêm Dục mà, tại sao cô lại thấy đâu đó hơi sai?

Sau đó Bạch Lỵ Nhi rốt cuộc cũng hiểu sai ở đâu, vì trên đường đi dù Diêm Dục hay Diêm Lạc vẫn luôn nhìn Lâm Tử Thịnh.

Nhan sắc bản thân Lâm Tử Thịnh cũng rất xuất chúng, với lại vì cậu là ám vệ nên thân thể được rèn luyện rắn chắc, người rất có sức sống, bất kể là ai nhìn thấy cậu ấy cũng đều bị cậu hấp dẫn mọi lực chú ý, đặc biệt là lúc cậu thay quần áo, nếu không phải có Diêm Dục và Diêm Lạc, mọi người trong tiệm đều sẽ nhìn cậu, đúng là móc áo trời sinh!

“Anh Lạc đẹp trai lắm luôn, gói hết mấy bộ đó lại cho tôi!” Diêm Lạc vô cùng hào phóng, dù trước khi Diêm Dục trở thành gia chủ cô không được yêu thương, nhưng sau khi Diêm Dục đưa cô đến đảo Thất Nguyệt mọi người đều biết Thất tiểu thư được gia chủ xem trọng, đương nhiên không ai lại dám dày vò cô nữa, với lại thỉnh thoảng Diêm Dục sẽ cho cô ít tiền xài vặt, nên ản, mặc, ở, đi lại của cô cũng không cần xài tiền, dĩ nhiên sẽ tích luỹ khá nhiều tiền, Diêm Lạc không ngại xài tiền trên người Lâm Tử Thịnh.

“Đừng, để anh trả!” Sau khi nghe Diêm Lạc nói Diêm Dục nheo mắt nguy hiểm, còn chưa đến đâu, hắn không thể để Ngôn mặc quần áo người khác tặng!

“Anh hai, anh Lạc là ám vệ của em!” Diêm Lạc không khách khí tuyên thệ chủ quyền, cô biết anh hai vẫn chưa chết lòng, nhưng dù anh hai chưa từ bỏ ý định cô cũng sẽ không để anh Lạc về cạnh anh hai!

“Anh biết, đây là tâm ý của anh, Tiểu Thất không nhận à?” Diêm Dục nói, đầy là tâm ý của hắn, ai dám không nhận, không nhận chính là từ chối ý tốt của gia chủ, kết quả từ chối ý tốt của gia chủ sau này sẽ ra sao ở nhà họ Diêm hắn không nói cũng tự hiểu đi!?

Cuối cùng dù rất rất rất không muốn, Diêm Lạc vẫn đồng ý nhận, với lại anh Lạc mặc vào nhìn rất đẹp đó, cô không nỡ từ chối.

Cứ như vậy, quần áo ám vệ của Lâm Tử Thịnh vốn màu đen thay đổi thành một bộ quần áo màu trắng giản dị, khí chất cả người thay đổi rất nhiều, nếu nói trước kia cậu là một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, bây giờ như một ngọn núi băng, lạnh lùng làm người khác không dám đến gần, nhưng lại muốn dùng độ ấm của bản thân để hoà tan cậu ấy, là một tồn tại rất mâu thuẫn.

“Anh Lạc, bộ này rất hợp với anh, sau này ở trước mặt em anh mặc như vậy được không?” Hứ, về phần trước mặt anh hai? Ai thèm quan tâm!

“Được.” Lâm Tử Thịnh vẫn chỉ nói một chữ, trên mặt vẫn không biểu lộ gì, nhưng chính như vậy lại ôn hoà hơn nhiều, Diêm Dục càng buồn bực, tại sao Ngôn lại khác xa ở trước mặt Tiểu Thất!?

Tiếp theo hầu như tất cả mọi nguời đều lấy Lâm Tử Thịnh làm trung tâm rồi vây quanh, chỉ cần thấy cái gì hợp với Lâm Tử Thịnh, hai vị chủ tử nhà họ Diêm liền mua mua mua, hoàn toàn không có ý nghỉ ngơi, như tiền xài không phải của mình, khiến Bạch Lỵ Nhi ghen ghét mắt đều đỏ, rõ ràng hôm nay là cô mời là người khoe khoang tại sao lại trở thành cô nhìn Ngôn khoe khoang!?

“Dục, em muốn cái đó!” Thấy ánh mắt của Diêm Dục không hề đặt trên người của mình, Bạch Lỵ Nhi không chịu cô đơn mở miệng nói, cô tuyệt đối không cho phép bản thân trở thành nhân vật làm nền cho người khác, tuyệt đối không cho!

“Muốn mua gì tự mình mua.” Nghe Bạch Lỵ Nhi nói, Diêm Dục càng mất kiên nhẫn, hắn vừa nhìn thấy bộ quần áo rất hợp với Ngôn, vừa định mở miệng đã bị Bạch Lỵ Nhi ngăn cản, quần áo đã bị Diêm Lạc chọn, sao hắn không buồn cho được.

“Dục, hôm nay anh đi vì ai?” Nhìn Diêm Dục không kiên nhẫn, ngẫm lại vẻ nhiệt tình lúc chon quần áo cho Ngôn, cô sắp tức điên rồi!

“Cô nói là vì ai, Bạch Lỵ Nhi, cô còn không nhận rõ thân phận của cô hả?” Thật ra ban đầu, Diêm Dục cũng không thích người này, đàn bà không có đầu óc dù dễ khống chế, nhưng nhiều khi cũng rất đáng ghét.

Ngây thơ thật, nhưng ngây thơ đến mức đầu óc như bị chó ăn khiến người khác chán ghét, với lại ả ta không những không có đầu óc, còn có tình thích tự cho mình thông minh, điều đó càng làm người khác phiền chán.

Đặc biệt là khoảng thời gian sau khi Ngôn rời khỏi hắn, rất nhiều chuyện không thuận lợi, nên càng nóng tính hơn, hôm nay vất vả lắm mới đi dạo cùng Ngôn được, còn bị ả ta phiền phức, hắn chưa giết người là may rồi.

Bạch Lỵ Nhi nghe vậy, vẻ mặt trắng bệch, vốn cô nghĩ muốn hạ mã uy đám người ở nhà họ Bạch, nhưng giờ người mất mặt lại trở thành cô, cô không cam tâm.

Bạch Lỵ Nhi phẫn nộ mất lý trí hét ầm lên, giơ ngón tay sắc nhọn xông về Lâm Tử Thịnh, mãnh liệt chộp mặt Lâm Tử Thịnh, cô cho rằng Ngôn dùng gương mặt mê hoặc Diêm Dục, nên giờ Diêm Dục mới không kiên nhẫn với cô!

Nhưng Lâm Tử Thịnh là ai, cậu là ám vệ, nếu bị người bình thường chạm mặt mình cậu khỏi phải sống nữa!

Tránh qua, né lại các công kích của Bạch Lỵ Nhi, dù sao hiện tại đối phương vẫn là vị hôn thê của Diêm Dục, cậu không thể quá phận, nhưng hiển nhiên đối phương cũng không biết cái gì gọi là có chừng mực, Lâm Tử Thịnh tránh né, trong mắt của ả là bằng chứng chột dạ, không thể tha.

“Bạch Lỵ Nhi, cô điên hả?” Nhìn bàn tay hiểm ác lướt qua mặt Lâm Tử Thịnh, lòng Diêm Dục căng thẳng, hắn không sợ Lâm Tử Thịnh bị bắt, vì hắn tin thân thủ của cậu, nhưng hắn chỉ sợ vạn nhất, đặc biệt là ả đàn bà điên này không biết cái gì gọi là có chừng có mực!

“Diêm Dục, tôi mới là vị hôn thê của anh, anh bảo vệ người ngoài là sao!?” Cô dùng sức giãy giụa, trong mắt càng thêm điên tiết hung hăng, nhưng điên tiết này là điên tiết với Lâm Tử Thịnh.

“Vị hôn thê? Bạch Lỵ Nhi cô quá để ý đến thân phận vị hôn thê này rồi.” Giờ Diêm Dục mới hiểu ả ta ngu cỡ nào, nhà họ Diêm ra sao cũng không biết lại tự cho mình là vị hôn thê, “Trước khi kết hôn mọi hôn ước đều có thể huỷ bỏ, với lại… không lẽ cô không biết nhà họ Diêm cho phép tam thê tứ thiếp à, cô cho rằng vị trí vị hôn thê của cô có giá trị lắm sao? Hay cô nghĩ nếu không phải là cô tôi sẽ không cưới vợ?”

Trong mắt người nhà họ Diêm vị hôn thê xa vời đó còn không quan trọng bằng ám vệ, đừng nói là vị hôn thê, ngay cả vợ mình cũng không quan trọng bằng ám vệ, vợ lúc nào cũng có thể đổi, nhưng nếu bị ám vệ phản bội sẽ chết, cả đời chỉ có một ám vệ thiếp thân bên người, nhưng vì lúc đó Diêm Dục vẫn còn nổi nóng nên mới đuổi đi đợi lúc phản ứng lại Ngôn đã bị người khác chọn, giờ hắn hối hận đến mức ruột cũng xanh lét!

Vào lúc này Bạch Lỵ Nhi trợn tròn mắt, trong mắt của cô hôn nhân chỉ có duy nhất một người, loại tam thê tứ thiếp đó cách cô cực kỳ xa, mà người trước mắt này nói cho cô biết, sau này cô cũng sẽ giống như mẹ, sống cùng nhóm tình nhân của ba, thậm chí trong mắt người nhà họ Diêm không phải là tình nhân, mà là người nhà được chính thức thừa nhận.

Chuyện này… cô không thể tiếp thu được!?

“Tôi không cho phép! Diêm Dục, anh chỉ có thể có một người vợ là tôi, tôi không cho phép anh lấy người khác!” Tất cả kiêu ngạo của cô là người này cung cấp, nếu hắn có vợ khác, thân phận của cô sẽ trở nên rất lúng túng, không có cách nâng người trước mặt đám người nhà họ Bạch, đến lúc đó không chừng cô còn bị bại dưới đám con trai con gái riêng, cô tuyệt đối không cho phép!

“Không cho phép? Cô có tư cách gì không cho phép? Cô cho rằng quy củ của nhà họ Diêm chỉ dựa vào một ả đàn bà nhỏ nhoi như cô có thể thay đổi được chắc?” Diêm Lạc cười cười nhìn Bạch Lỵ Nhi, nhưng lời nói ra lại rất sắc bén, “Đương nhiên, nếu cô không nguyện ý cũng sẽ không ai miễn cưỡng cô, nhưng muốn gả vào nhà họ Diêm là tuyệt đối không thể, nếu cô không tiếp nhận được có thể từ hôn!” Bạch Lỵ Nhi từ hôn là chuyện tuyệt đối không thể, Diêm Lạc đã thấy rõ nên rất hiểu, Bạch Lỵ Nhi đã đem gia sản nhà họ Diêm thành cọng rơm cứu mạng, ả buôn tay được chắc?

“Anh, bọn anh cố ý!” Dùng sức lắc đầu, dù vô cùng không cam lòng, nhưng cô không dám nói nữa, cô biết còn nói thêm nữa có khả năng mất tất cả mọi thứ hiện giờ, cô không thể thua được.

Bạch Phỉ Phỉ đứng nhìn ở bên cạnh, vẻ mặt chế nhạo, ả chị ba ngu si, cô đã nghĩ nhà họ Diêm không có khả năng tùy ý cưới một chủ mẫu đương gia, thì ra chỉ là một trong những người vợ, hiện tại e là Bạch Lỵ Nhi không chịu nổi rồi!

“Anh Lạc, tụi mình về đi, em không muốn nhìn thấy cô ta nữa.” Vốn nghĩ sau khi nói xong những lời đó Bạch Lỵ Nhi sẽ hiểu, nhưng nhìn lại, ngừoi không có đầu óc đến chết vẫn không có đầu óc.

Lâm Tử Thịnh nhẹ gật đầu, thu thập mọi thứ, sau đó đi sau lưng Diêm Lạc, cậu làm bối cảnh là được rồi, những việc khác không liên quan đến cậu.

“Hôm nay cô đừng trở về với tôi, về nhà cẩn thận hối lỗi tự kiểm điểm!” Ánh mắt lạnh lùng, nhìn người trước mặt, trong lòng của hắn ngoại trừ chán ghét cũng không còn gì khác, hắn không thể hiểu, bản thân là một con người lại ngu đến mức này, không lẽ lịch sử tiến hoá của nhân loại bị lệch?

“Không được đi, nếu anh đi hôn ước giữa chúng ta sẽ bị huỷ!” Cô không thể dễ dàng đồng ý ở chung với đám vợ bé đó được, tuy cô không muốn kết thúc như vậy, nhưng cô nghĩ Dục vẫn còn thích cô nếu không tại sao lúc nảy không từ hôn luôn?

Diêm Dục: Lập lại lần nữa được không, người không có đầu óc như vậy tuyệt đối không thể vào nhà họ Diêm!

“…” Sau khi nghe ả nói, Lâm Tử Thịnh hơi sững sờ, ánh mắt tò mò, “001, cưng nói xem nhiệm vụ chủ tuyến lập tức sẽ hoàn thành phải không?”

Trước kia tuy nhiệm vụ chủ tuyến cũng không đến mức khó hoàn thành, nhưng đơn giản như vậy là lần đầu tiên, thậm chí cậu còn chưa làm gì đối phương đã hoàn thành nhiệm vụ dùm, nữ chính thế giới này là thần trợ công.

【Chắc vậy, nữ chính thế giới này đúng là người tốt á.】

Dù không biết tại sao nội dung cốt truyện lại thành như vầy, nhưng Lâm Tử Thịnh và 001 đều rất vui vẻ, hoàn thành nhiệm vụ nhanh là tốt rồi, chỉ còn nhiệm vụ chủ tuyến thôi.

“Chúng ta có nên chúc mừng không?” Trong lòng Lâm Tử Thịnh tính kế, bất kể ra sao, lần này vì Diêm Dục giúp nên nữ chính mới quyết định từ hôn đơn giản như vậy, cho nên vài ngày sau cậu sẽ cho hắn ít vẻ mặt tốt!

Nếu Diêm Dục biết được tại sao vẻ mặt Lâm Tử Thịnh mấy ngày sau lại tốt hơn, không biết hắn sẽ cảm thấy thắt tâm thế nào.

Về tới đảo chính mọi người cảm thấy thời gian qua Ngôn dường như không quá chào đón gia chủ lại chuẩn bị bữa tối phong phú, xem ra cũng đã chuẩn bị luôn phần của gia chủ, đúng là hiếm thấy, nghĩ đến gia chủ sẽ vui vẻ rất lâu, mọi người nhẹ nhõm hơn.

“Ngôn, xảy ra chuyện gì, dường như cậu rất vui?” Diêm Dục hiểu đối phương không thích hắn, cho nên dè dặt hỏi, nhưng mặc kệ tại sao lại chuyển biến, đều là chuyện tốt.

“Ừ.” Lâm Tử Thịnh vẫn chỉ trả lời một chữ, nhưng Diêm Dục được đáp lại cảm thấy nhân sinh viên mãn.

“Anh Lạc cũng ăn đi, đừng chỉ lo cho em.” Không thể nhìn Diêm Dục vui vẻ, Diêm Lạc cười lạnh trong lòng, sau đó nói, khiến Diêm Dục đang vui thành buồn bực, cho dù ra sao, bây giờ trong lòng Ngôn Diêm Lạc quan trọng hơn.

Lâm Tử Thịnh không trả lời, mỗi ngày đối mặt với cặp anh em tranh giành sủng ái, cậu buồn bực, hai người đó cao lãnh lắm mà, sao cả đám lại như con nít giành sủng ái, đặc biệt là vị gia chủ đại nhân này, phong cách này không đúng!

Nhưng mặc kệ phong cách có đúng hay không, Lâm Tử Thịnh đã quen hai người động kinh, nên gật đầu ngồi cạnh Diêm Lạc, không nhìn Diêm Dục, dù sao hắn cũng quen rồi.