Quyển 4 - Chương 4: Bạch Liên Hoa Ngây Thơ Hoạt Bát

Nếu nói Diêm Dục đã quen, nhưng đã quen này là do bị bơ riết thành quen, bực mình còn khó chịu!

Nhưng biết Lâm Tử Thịnh quan tâm Diêm Lạc, dù Diêm Dục có khó chịu cũng không làm gì được, với lại có cơm tối an ủi, tâm tình Diêm Dục đã tốt hơn nhiều so với lúc trước.

Sau khi ăn cơm tối, Lâm Tử Thịnh định quay về phòng của mình nghỉ ngơi thì bị hai người gọi lại.

Rơi vào đường cùng, Lâm Tử Thịnh đành ngồi trước mặt Diêm Dục và Diêm Lạc, chờ hai vị này truyền lệnh cho mình.

“Ngôn, hôm nay cậu không nên làm vậy, nếu có người đánh cậu cậu nên phản kích lại, không cần quan tâm tên đó là ai!” Lúc Diêm Dục nhìn thấy suýt chút nữa Lâm Tử Thịnh bị ả đàn bà đó túm được mặt, thật sự muốn neng chết ả, không biết sống chết!

(Neng: đã từng giải thích, neng tử là đùa chết, làm chết.)

“Đúng đó, anh Lạc, anh hai nói đúng, anh không cần khách khí với loại người này, anh hai còn chưa nói gì, ai dám phạt anh? Hơn nữa… ha, chỉ là một ả đàn bà thôi!” Ám vệ nặng hơn vợ là chuyện người nhà họ Diêm ai cũng hiểu, dù anh Lạc thật sự đánh ả đàn bà không biết nặng nhẹ đó cũng sẽ không bị bất cứ trừng phạt nào, ngược lại ả ta mới là người bị phạt!

Nhìn hai người nghiêm túc, Lâm Tử Thịnh biết hai người đang lo lắng, tuy cậu cảm động, nhưng vì tính cách của nguyên chủ không thích nói chuyện, nên giống như trước im lặng gật đầu.

Bản thân là ám vệ đạt tiêu chuẩn cao nhất, sẽ không nhiều chuyện, điều này Lâm Tử Thịnh chấp hành rất tốt, nếu không cầu cậu tuyệt đối sẽ không mở miệng nói chuyện.

Sau khi hai người nhận được đáp án đáp án của Lâm Tử Thịnh bèn nở nụ cười, chỉ cần Ngôn (anh Lạc) đồng ý, sau này không cần lo cậu ấy sẽ bị người khác ức hϊếp nữa!

Hiện tại trong mắt hai người Lâm Tử Thịnh như một cậu nhóc đáng thương rất dễ bị người khác bắt nạt, trách nhiệm của bọn họ là nói với Lâm Tử Thịnh phải tự bảo vệ mình, ai dám ức hiếp mình, đùa chết nó!

【Hai người này ngu ghê, kí chủ đại nhưn đâu thể bị bắt nạt được, mấy cái này đều là âm mưu của kí chủ đại nhưn hoi.】

Người ngoài có lẽ nhìn không ra, nhưng 001 luôn đi theo cạnh Lâm Tử Thịnh lại hiểu rõ, kí chủ đại nhân thoạt nhìn rất dễ bắt nạt nhà nó, trừ phi chính anh đồng ý, nếu không ai dám bắt nạt ảnh?

Về phần những gì hai người nói tiếp theo Lâm Tử Thịnh không hề nghiêm túc nghe, dù sao những lời họ nói kế tiếp cũng chỉ có một chủ đề — , nên nghe hay không cũng không có gì khác.

Cuối cùng, hai người oanh tạc mệt nhọc qua hơn nửa đêm sau đó mới buông tha Lâm Tử Thịnh, để cậu về phòng nghỉ ngơi, tuy hôm nay cậu chỉ thử quần áo, không làm việc tốn thể lực gì, đặc biệt là thấy dáng vẻ buồn ngủ của cậu, hai người không nhẫn tâm nổi.

Hai người không biết, sau khi Lâm Tử Thịnh về phòng cũng không nghỉ ngơi, mà mở cửa ban công đi ra ngoài.

Vào ngày cậu dọn vào ở đã buộc một dây thép rất nhỏ lên can công, đứng trên dây bằng một chân cố gắng giữ thăng bằng, 001 nói với Lâm Tử Thịnh phải không ngừng mở rộng tiềm năng thân thể, cậu mới có thể dung hợp huyết mạch nhanh hơn.

“001, Huyết tộc có thể biến thành dơi đúng không? Nếu huyết thống Huyết tộc được kích hoạt, phải đạt tới cấp nào mới có thể biến hình? Công Tước? Đại công tước?” Mở rộng tiềm năng là quá trình vô cùng nhàm chán, nên vào lúc này Lâm Tử Thịnh khá thích nói chuyện phiếm với 001.

【Ít nhất phải đến Phó lãnh chúa mới có thể tự do thay đổi giữa hình dơi và hình người.】

Huyết thống dù tốt nhưng cũng còn rất nhiều hạn chế, với lại còn có tác dụng phụ nhất định.

【Tui không tán thành kí chủ đại nhân tăng huyết thống Huyết tộc lên Phó lãnh chúa cho lắm, vì huyết thống càng tinh thuần thì kí chủ đại nhân càng bị huyết thống ảnh hưởng nhiều hơn.】

Hiện giờ bản thân Lâm Tử Thịnh còn chưa cảm thấy nhưng 001 đã nhận ra, Lâm Tử Thịnh đã bị huyết thống ảnh hưởng rất nghiêm trọng, lúc kí chủ đại nhân kích hoạt huyết thống lần đầu tiên nó đã nhắc nhở nhiều lần không thể nâng cấp huyết thống quá cao.

“Bị ảnh hưởng?” 001 nói làm Lâm Tử Thịnh cảnh giác sâu sắc, thật ra cậu cảm thấy bây giờ có chút không thích hợp, nếu là lúc trước, cậu tuyệt đối sẽ không giết người không có mục đích, dù cậu sống trong hoàn cảnh sống lúc đó, ít nhất cậu sẽ giảm nhu cầu ăn uống để duy trì tính mạng đến thấp nhất có thể, mà không giết người trắng trợn, thậm chí cậu giết người chỉ vì thoả mãn dục vọng ăn uống của mình.

【Kí chủ đại nhân anh đã phát hiện rồi hả, cho nên xin anh chú ý đến mình nhiều hơn, nếu không, cuối cùng anh sẽ biến thành Huyết tộc, một Huyết tộc thật sự.】

Loại sinh vật cao ngạo, ưu nhã lại tàn nhẫn khát máu.

“Ừm, tôi hiểu, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn, cám ơn 001 cưng đã nhắc nhở.” May là 001 nhắc nhở kịp thời, Lâm Tử Thịnh có đề phòng, với loại người như Lâm Tử Thịnh, đã có đề phòng, điểm huyết mạch đồng hoá sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến cậu.

【Kí chủ đại nhân hiểu là được, có thể tăng huyết mạch, nhưng hiện tại chưa được, đợi sau khi kí chủ lên cấp B, mở được tấng năm của Thương thành, trong đó có một loại đan dược đặc thù, có thể loại bỏ ảnh hưởng xấu của mọi huyết thống, loại đan dược này mắc muốn chớt, nhưng dựa vào mức hoàn thành nhiệm vụ của kí chủ cũng không thành vấn đề.】

Sự tôn sùng của 001 dành cho Lâm Tử Thịnh hiện giờ như nước sông cuồn cuộn chảy hoài không dứt.

001 đã tồn tại từ rất lâu, kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ở mức độ cao như vậy là lần đầu tiên nó được thấy, hồ sơ ghi chép về các kí chủ trong hệ thống chủ cũng không lợi hại bằng kí chủ đại nhưn nhà nó!

“Ừa, hiểu rồi, sau này chúng ta cùng cố gắng nhé 001.” Lâm Tử Thịnh dường như nghĩ đến việc gì đó, nhìn 001 đang hưng phấn bay bay bên cạnh, “Thế giới này cũng có nhiệm vụ ẩn phải không?” Nhớ đến phần thưorng mà nhiệm vụ ẩn cho, Lâm Tử Thịnh nghĩ không thể bỏ nhiệm vụ ẩn ở thế giới này được.

【Đương nhiên là có, có thế giới có đến ba nhiệm vụ ẩn luôn.】

001 nói hết mọi thứ mình biết cho Lâm Tử Thịnh nghe.

“Không phải chỉ có một nhiệm vụ thôi sao?” Lâm Tử Thịnh vốn cho rằng chỉ có một nhiệm vụ, nhưng lại không phải, cậu có nên cân nhắc xem mình đã bỏ phí biết bao kinh nghiệm của nhiệu vụ ẩn rồi.

【Đúng òi, thế giới khác nhau, nhiệm vụ được giao cũng khác nhau, tương tự, phần thưởng nhiệm vụ cũng vậy, hiện tại nhiệm vụ ẩn còn dễ hoàn thành.】

Nhưng sau này độ khó thế giới tăng lên, nhiệm vụ ẩn càng khó phát hiện, cũng càng khó hoàn thành nhiệm vụ hơn.

【Với lại khi thế giới tăng cấp, độ khó cũng tăng theo, thậm chí có nhiệm vụ sẽ uy hiếp đến sinh mạng của kí chủ.】

Lâm Tử Thịnh không nghĩ nhiều về những chuyện đó, thế giới nào cũng vậy, muốn thu hoạch phải nỗ lực rất nhiều, không trả giá cái gì làm sao có được thứ mình muốn.

001 nhìn kí chủ đại nhân nhà nó đại khái đã hiểu nên cũng an tâm, thế giới tăng cấp nhiệm vụ thì cũng khó hoàn thành, nhưng…

Có vài nhiệm vụ khá dễ đối với kí chủ nhà nó, nhất là máy cái nhiệm vụ như chia rẽ nam nữ chính gì đó.

Hố hố, giờ nó mới biết, thì ra nam chính của thế giới BG cũng có thể làm Gay, nó được mở rộng tầm mắt rồi!

Lâm Tử Thịnh câu được câu mất trò chuyện cùng 001, vì đã huấn luyện một khoảng thời gian, nên Lâm Tử Thịnh đã đứng vững trên sợi dây thép mỏng như đứng trên đầu bút, sợi tóc hơi thô.

Cho nên, khi Diêm Dục “nhập cư trái phép” từ phòng mình ló sang phòng Lâm Tử Thịnh thì nhìn thấy một màn như vậy.

Phòng tối thui, chỉ có ánh trăng nhu hoa thuận theo cửa sổ chậm rãi chiếu vào, người kia lại lơ lửng giữa không trung, gió biển thổi quần áo của em ấy bay phấp phới, tóc bay múa lung tung dưới cơn gió biển mãnh liệt, cả người dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bay theo chiều gió.

“Ngôn!” Diêm Dục hét to nhào về phía Lâm Tử Thịnh, em ấy không muốn xuất hiện trước mắt của hắn nữa sao, thậm chí mơ tưởng sẽ biến mất trong sinh mạng của hắn luôn?

Dáng vẻ của Diêm Dục cũng hù Lâm Tử Thịnh luôn, vội nhảy xuống mảnh dây thép, đoạn dây thép này là công cụ sắc bén để giết người cậu dùng điểm tích luỹ đổi từ Thương thành, nếu Diêm Dục đam vào dây thép thì coi như bị “chặt đầu” luôn.

Sau khi thấy Lâm Tử Thịnh rơi xuống, Diêm Dục yên tâm, theo bản năng nhìn về chỗ Lâm Tử Thịnh vừa đứng, lại càng hoảng sợ, nhờ có ánh trăng nên hắn phát hiện một sợi dây kim loại mảnh như sợi tóc, nếu lúc nảy Ngôn không ngăn mình, không chừng giờ đầu hắn rớt xuống đất mất rồi.

“Sau này không được đi lung tung, phòng của tôi rất nguy hiểm.” Tuy đã nghĩ qua Diêm Dục có thể sẽ xuất hiện trong phòng của mình, nhưng cậu chưa từng nghĩ Diêm Dục sẽ liều đến vậy.

“Gia chủ có việc gì không?” Nửa câu sau Lâm Tử Thịnh không nói ra, nhưng Diêm Dục hiểu ý cậu, trong giọng nói mang ý xua đuổi trần trụi, không phải người ngốc là hiểu được.

“Ngôn, không có việc gì tôi không thể xuât hiện trước mặt cậu à?” Diêm Dục chợt thấy hơi bi ai, từ sau khi hắn đưa Ngôn về đảo Hắc Ám, Ngôn giống như trở thành một người khác, không quan tâm thờ ơ với hắn, như hắn không có bất cứ quan hệ nào với em ấy.

A, có lẽ mình và em ấy thật sự không hè có quan hệ gì…

Lâm Tử Thịnh không trả lời, lại đứng trên dây thép cao, nếu Diêm Dục đã biết ở đây có dây thép có lẽ sẽ không liều chết chạm vào nữa, nếu hắn chưa muốn cân nhắc vè việc đổi một cơ thể khác tốt hơn.

Với một ám vệ sinh hoạt lâu ở đảo Hắc Ám, cái này cũng không được coi là công phu, nhưng đối với Lâm Tử Thịnh, việc này ít nhiều cũng hơi khó khắn, dù sao cậu vừa nhận được kỹ năng, những kỹ năng đó vẫn chưa hoàn toàn thuộc về cậu, tuy tạm thời cậu có thể đứng vững người, nhưng không thể đánh nhau với người khác, cậu không muốn người khác nghi ngờ thân phận của mình, nên phải liều mạng luyện tập, cùng lúc có thể mở rộng tiềm năng của thân thể, một công đôi việc.

Tuy nhiên, Diêm Dục không biết, mà cho rằng cậu đang nghiêm túc nỗ lực làm mình trở nên mạnh mẽ hơn.

Trong khi Lâm Tử Thịnh khó hiểu nhìn Diêm Dục, hắn nhẹ nhàng nhảy lên, rơi cạnh Lâm Tử Thịnh, thân hình vững vàng, thậm chí không hề làm dây thép đong đưa, chiêu thức đó khiến Lâm Tử Thịnh kính trọng vị gia chủ này hơn.

“Ngôn, việc này làm tôi nhớ lại lúc trước hai chúng ta cùng huấn luyện chung, mọi người nghĩ ngươi không thể làm được, không có tư cách đứng phía sau của tôi.” Diêm Dục như nghĩ đến chuyện gì vui, nở nụ cười, “Nhưng cậu đã thành công, trở thành ám vệ đạt tiêu chuẩn cao nhất, thuận lợi theo tôi về đảo chính, ở chung hơn mười năm, sao cậu nỡ rời bỏ tôi?”

Hồi tưởng lại, Diêm Dục biết mình cũng có sai, nhưng hắn cũng không biết tại sao mình lại như vậy, rõ ràng biết Ngôn bị thương vẫn trừng phạt em ấy, thậm chí vì để cho tâm tình em ấy phải chịu ít chấn động liền ném em ấy về đảo Hắc Ám.

Hắn hiểu rõ chế độ ám vệ, một ám vệ được bồi dưỡng tuyệt đối sẽ không có cảm xúc của mình, bọn họ giống như một con robot trung thành, vĩnh viễn không có cảm xúc dư thừa.

“Một ám vệ không có chủ nhân sẽ không có lý do để sinh tồn.” Ánh mắt Lâm Tử Thịnh hướng về phương xa, lời này không phải cậu nói, là linh hồn trong thân thể bị câu thay thế nói.

Với một ám vệ bị chủ nhân với bỏ mà nói, là một việc so với chết còn khó hơn, nhưng tên kia lại không hề do dự mà vứt đi, giờ muốn nhặt lại còn ý nghĩa gì đâu?

Đương nhiên, Lâm Tử Thịnh tuyệt đối sẽ không thừa nhận vì bị đuổi đi nên lòng dạ cậu hẹp hòi không chịu quay về.

Lời nói của Lâm Tử Thịnh làm hô hấp Diêm Dục hơi chậm lại, hắn biết việc này, nhưng từ trước đến nay hắn chưa từng nói vứt bỏ Ngôn, chỉ là lúc đó đang nóng giận mà thôi, ngày đó nếu Ngôn nói một câu mềm một chút, cầu xin tha thứ hắn sẽ thu hồi lời nói của mình, nhưng không hề nói gì, bây giờ mọi thứ đã không còn nữa.

“Gia chủ, mời ngài quay về.” Lúc nói lời này ánh mắt Lâm Tử Thịnh không còn nhìn người bên cạnh, lời nên nói cậu đã nói cũng nên kết thúc thôi, để người quay về là cậu có thể đi ngủ, tất nhiên trước khi đi ngủ có thể nói chuyện hiếm có trước đay của nữa chính.

Diêm Dục hiểu Lâm Tử Thịnh ra lệnh đuổi khách, dù không muốn tiếp thu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi ra, Ngôn chịu nói chuyện với hắn đã được rồi, có phải đại biểu cho tâm kết của em ấy bắt đầu từ từ cởi bỏ không, nếu thật sự như vậy, hắn tuyệt đối không thể nóng vội!

Suy nghĩ cẩn thận, Diêm Dục ngoan ngoãn về phòng của mình.

“001, cưng có ý kiến gì về việc nữ chính làm hôm nay không?” Lại nói về chuyện của nữ chính, Lâm Tử Thịnh cảm thấy đối phương hơi sai sai, sai ở đâu thì cậu không rõ, nhưng luôn có cảm giác không đúng.

【Ý kiến? Hổng có, chỉ cảm thấy nữ chính là người tốt thiệt nè, là thần trợ công á, chỉ cần cô í từ hôn thiệt, là hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến rồi!】

Nghĩ đến tương lai tốt đẹp, 001 thật vui vẻ, đây là lần đầu tiên hoàn thành thuận lợi nhiệm vụ đến vậy á.

Nhưng Lâm Tử Thịnh không nghĩ giống 001, cậu nghĩ nhất định có chỗ sai, chợt cậu nghĩ đến điều gì, không xác định lắm hỏi 001, “Cưng nhớ tên của thế giới này không?”

【Đương nhiên nhớ, thế giới này gọi là Bạch liên hoa ngây thơ hoạt bát, tui sẽ không bao giờ quên.】

001 duỗi móng vuốt mèo đập vào ngực nhỏ của mình. Vuốt thịt vỗ vỗ, như đang nói… tin tui sẽ không sai.

“Nếu đúng như mi nói, vậy có vấn đề rồi.” Lâm Tử Thịnh nói suy đoán của mình, “Thế giới này là Bạch liên hoa ngây thơ hoạt bát, nữ chính có ‘ngây thơ’, nhưng ngây thơ này là ngây thơ bị não tàn, trong thế giới này, nữ chính tuyệt đối không phải là một người ngu đến mức thấy ai cũng nhào lại cắn.”

Có một số việc làm Lâm Tử Thịnh hiểu thêm, nên cậu vừa nói ra 001 cũng phát hiện chỗ không đúng, sau đó nó phát hiện một vấn đề nghiêm trọng.

【Mèn đét ơi, tui quên mất một chuyện, xong ròi xong ròi xong ròi!】

Thân thể nho nhỏ của 001 lơ lửng trôi nổi giữa không trung, xoay vòng, nó hiểu sai ở đâu rồi.

【Kí chủ đại nhân tụi mình quên vụ này quan trọng lắm, thế giới này nam chính có thể tam thê tứ thiếp, vì vậy Bạch Lỵ Nhi nhất định là con gái của nhà họ Bạch, nhưng không nhất định sẽ là nữ chính!】

Trước đến giờ nữ chính đều là họ Bạch, nên lúc gặp được Bạch Lỵ Nhi, theo bản năng 001 liền nghĩ cô ta là nữ chính, nhưng nó đã quên, vị hôn thê của nam chủ không chỉ có một, còn có một người khác, chính là em gái thứ ba của Bạch Lỵ Nhi, Bạch Linh Linh.

“Vậy là tôi đoán đúng rồi, nói cách khác hệ số khó khăn của nhiệm vụ lần này tăng lên rồi, vì sau khi Bạch Lỵ Nhi từ hôn, người nhà họ Bạch vì bảo vệ lợi ích nhất định sẽ gả Bạch Linh Linh cho Diêm Dục.” Với lại bằng vào mọi hành động Bạch Lỵ Nhi đã làm định trước cả đời cũng không thể tiến vào nhà họ Diêm nữa, nên buộc Bạch Linh Linh phải gả!

Nghe Lâm Tử Thịnh nhắc nhở, cảm giác tìm được thần trợ công của 001 biến mất tiêu, thắt tâm, giờ nó đã hiểu làm sao thế giới có thể có thần trợ công, nhất là nữ chính, Bạch Lỵ Nhi là đồng đội heo chuyên cản trở, không cần phải giải thích!

“Được rồi, không nên nghĩ nhiều nữa, nhiều chuyện càng nghĩ càng phức tạp, chúng ta cố gắng xử lý các việc liên quan tốt nhất có thể, muốn nghĩ biện pháp để nữ chính từ hôn cũng có thể.” Đừng quên cậu vẫn còn một thần trợ công, cậu đối với nam chính là muốn gì được đó, Tiểu Lạc sẽ đồng ý với yêu cầu của cậu, sau này cậu chỉ cần nghĩ biện pháp làm nữ chính ngây thơ đáng yêu ngoan ngoãn từ hôn là được.

Với lại… Nữ chính đó thật sự ngây thơ hoạt bát không giành không đoạt thật à?

【Kí chủ đại nhưn nghỉ ngơi sớm đi nà, (づ  ̄3 ̄) づ 】

Sau khi trò chuyện với 001 xong, Lâm Tử Thịnh ngủ, hôm sau rời giường chuẩn bị bữa sáng, nhưng khiến cậu hơi bất ngờ là, sau khi bữa sáng chuẩn bị xong không lâu, có hai người khách đến, giờ còn hơi sớm mà?

“Mày vẫn còn ở đây!?” Sau khi nhìn thấy Lâm Tử Thịnh, Bạch Lỵ Nhi nghiến răng nghiến lợi, hôm nay ả bị thằng này hại thảm, giờ nó còn công khai xuất hiện trước mặt mình nữa!?

Dĩ nhiên, dù trong lòng Bạch Lỵ Nhi đã dùng cực hình thời Mãn Thanh với Lâm Tử Thịnh nhừng không dám biểu hiện bất cứ dị động gì, ả hiểu điều gì quan trọng hơn, với lại hôm qua sau khi ả nghe ba nói, cả người ả rất khó chịu.

Một tên ám vệ còn quan trọng hơn chủ mẫu đương gia, đạo lý gì đây, nhà họ Diêm là cái gia tộc gì vậy!?

“Hai vị khoẻ.” Hành lễ với hai người, phát hiện Diêm Dục và Diêm Lạc đang trên lầu từ từ xuống, xem ra hai người đã quen với thời gian ăn điểm tâm, nên đến giờ hai người sẽ đi xuống lầu.

“Dục, bọn em vẫn chưa ăn điểm tâm, có thể ăn cùng được không anh?” Nhìn những món điểm tâm tinh xảo trên bàn, Bạch Lỵ Nhi thấy càng đói, hiện quan trọng nhất là phải ăn ít gì đó, về phần lỗi gì gì đó… Hứ, trước giờ ả chưa từng nhận lỗi.

Dù ba nói ả cũng không tin, một tên ám vệ làm gfi quan trọng hơn vợ mình được?

001 vẫn lơ lửng trên không trung âm thầm quan sát hai người mới đến, lập tức kết luận, Bạch Lỵ Nhi này không phải là nữ chính của thế giới, Bạch Linh Linh mới đúng!

“Anh Diêm, lâu lắm rồi anh chưa đến thăm em, anh quên Linh Linh rồi đúng không?” Bạch Linh Linh bước đến trước mặt Diêm Dục, ánh mắt uỷ khuất, cặp mắt thật to loé sáng như đang nhìn người mình sùng bái, làm người khác thấy có hảo cảm.

Nhưng hiển nhiên chiêu này không có tác dụng với Diêm Dục, chuyện quan trọng nhất với hắn bây giờ là được ăn cơm, cơm này bình thường cũng không thể ăn nên giờ phải ăn nhiều hơn.

Còn Bạch Linh Linh…

Ha ha, con nít không có mắt nhìn, bị bỏ qua là đáng!

Dễ nhận thấy Bạch Linh Linh chính là loại càng bị áp chế thì càng bùng nổ mạnh hơn, dù không được Diêm Dục đáp lại nhưng Ngôn nhất định sẽ không giống vậy, “Xin chào, anh là Ngôn, là ám vệ của anh Diêm, phải không?”

Nói đến Ngôn, Bạch Linh Linh cười thầm, như đã đoán được việc quan trọng gì, đôi mắt luôn hồn nhiên ẩn vài nét giảo hoạt, trẻ con như vậy khiến người khác rất có hảo cảm, chỉ tiếc, dáng vẻ đó cxung không có tác dụng với Lâm Tử Thịnh.

“Bạch tiểu thư, cô nhận làm người rồi, tôi là Lạc.” Có lẽ trong lòng Diêm Dục Lâm Tử Thịnh vẫn là Ngôn của ngày xưa, nhưng bây giờ trước mặt người khác cậu sẽ không thừa nhận mình là ám vệ của Diêm Dục.

Sau khi Diêm Dục nghe cậu nói, nắm hơi chặt chiếc đũa trong tay, sau đó giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ có hắn biết trong lòng hắn đáng chát thế nào, Ngôn ghét hắn đến vậy sao?

Trong nhất thời bầu không khí khá lúng túng, mọi người đều biết người này là Ngôn vẫn luôn theo cạnh gia chủ, Ngôn lại cố tình phủ nhận, không lẽ bị mất trí nhớ, nhưng nhìn dáng vẻ không giống nha, rốt cuộc là có chuyện gì?

Trong lúc Bạch Linh Linh hiếu kỳ muốn kéo ống tay áo của Lâm Tử Thịnh tiếp tục tìm tòi nghiên cứu, Diêm Dục vẫn yên tĩnh ăn sáng nheo mắt gầm nhẹ, “Câm miệng!”

Lập tức, tất cả âm thanh đều biến mất hết, làm hắn khá hài lòng, người nhà họ Bạch đều không có mắt, thấy hắn không kiên nhẫn vẫn cố nói líu ríu không ngừng, ầm ĩ!

“Ha ha, Bạch Linh Linh, mày cũng có ngày này? Mày thích giả bộ thanh thuần để câu dẫn người khác mà, sao bị người ta chướng mắt rồi, coi mày còn làm được gì!” Trong lòng Bạch Lỵ Nhi cực vui vẻ, vốn ả không muốn mang Bạch Linh Linh theo, nhưng giờ xem ra đây là một quyết định đúng đắn.

“Bạch Lỵ Nhi, cô nghĩ tôi chỉ nói cô ta im miệng mà không phải là nói luôn cả cô hả?” Lúc Bạch Lỵ Nhi định cười to, một âm thanh lạnh như băng vang lên, thậm chí ánh mắt nhìn hai người còn mang theo sát ý.

Còn ầm ĩ nữa hắn không ngại ném hai người này đi!

Cứ thế, dưới bầu không khí này, một bữa sáng không biết mùi vị đã xong, Bạch Linh Linh tranh thủ thời gian thừa dịp này nói mục đích của mình.

“Anh Diêm, ý của ba với ông là mời anh từ hôn, chuyện hôm qua ông đã biết, nên anh Diêm cũng không cần khó xử.” Bạch Linh Linh nháy hai mắt thật to, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Diêm Dục, giống như nhìn người mình vẫn luôn sùng bái trong lòng, có thể cảm nhận được sự chân thành của đứa trẻ này.

“Quy định ban đầu như thế nào thì cứ làm như vậy, hoặc là hai người đến, hoặc là không một ai.” Đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của nhà họ Bạch, Bạch Linh Linh nhất định được sủng ái hơn Bạch Lỵ Nhi, đáng tiếc thân phận không phải là con gái thật sự của nhà họ Bạch, nên muốn mượn thân phận của ả kia, đáng tiếc, nó cũng không phải là người có gì tốt để lợi dụng!

“Dục…” Sau khi nghe, Bạch Lỵ Nhi thật cảm động, vốn nghĩ trải qua chuyện hôm qua Dục sẽ bỏ ả, nhưng ả phát hiện ả nghĩ nhiều rồi, Dục thật sự có tình cảm với ả, nếu không sẽ không từ chối đề nghị của Bạch Linh Linh.

Sau khi Bạch Linh Linh bị đối phương bác bỏ đề nghị của mình, sắc mặt mọi người càng khó coi, ả vẫn luôn muốn làm vợ của hắn, nhưng danh vị hôn thê lại luôn bị Bạch Lỵ Nhi giữ lấy, có trời mới biết hôm qua Bạch Lỵ Nhi nói việc đó ả đã mừng như điên thế nào, thương lượng với ba cùng ông cả đêm mới được, kết quả đối phương lại không hề muốn tiếp nhận.

“Nếu không còn chuyện gì thì về đi, mấy hôm nay tôi bận việc.” Hắn còn đang đấu trí đấu dũng với Diêm Lạc đâu có thời gian ứng phó với những người này, hắn nhất định phải cướp Ngôn về!

Diêm Dục đã hiểu, đối với hắn Ngôn không chỉ là ám đệ, tuy không biết còn có cái gì, nhưng hắn không muốn em ấy rời khỏi mình.

Tuy nhiên, việc này Diêm Lạc cũng hiểu rõ, nên ánh mắt nhìn Diêm Dục phức tạp khôn xiết.

Thời gian qua còn gì mà cô chưa hiểu đâu, lần trước dù đuổi anh Lạc về đảo Hắc Ám, trong chuyện đó chắc chắn có vấn về, giờ ảnh cứ mang vẻ biết vậy không làm, không phải người mù liền nhìn ra.

“Trước đừng đuổi hai người này đi, anh hai, anh nói chuyện với bọn họ đi, em có vài lời muốn nói với anh Lạc.” Nói xong, Diêm Lạc kéo Lâm Tử Thịnh đi mất; cô không muốn làm bóng đèn, với lại cô thật sự có việc muốn nói với Lâm Tử Thịnh.

Cứ vật, mặc kệ ánh mắt của người trên đường, Diêm Lạc xem như không thấy, kéo Lâm Tử Thịnh đến bờ biển.

“Anh Ngôn, anh nói cho em biết đi, có phải anh muốn quay về cạnh anh hai không?” Dù Ngôn không có hành động nào đối với Diêm Dục, nhưng người thông mnih sẽ hiểu, quan hệ của hai người không tệ.

Lâm Tử Thịnh không nói gì, nhưng ánh mắt đã tiết lộ tâm sự của cậu, cũng là tâm sự của Ngôn, hôm qua cái ôm trong nháy mắt lúc ngăn cản Diêm Dục, Lâm Tử Thịnh đã hiểu người đó là ai, cũng biết tại sao lúc hắn đối mặt với mình không thể khống chế được, có lẽ càng để trong lòng lại càng không nói nên lời.

“Anh Ngôn, anh muốn, đúng không?” Nhìn anh ấy trầm mặc không nói, Diêm Lạc hiểu ánh mắt ánh ấy nhìn anh hai khác với lúc anh ấy nhìn người khác, dù yêu thương chiều chuộng mình, nhưng mình cũng không giống anh hai.

“Đúng.” Cuối cùng, Lâm Tử Thịnh vẫn luôn im lặng nói: “Anh biết anh ấy đã hối hận.”

Một câu anh biết anh ấy đã hối hận của Lâm Tử Thịnh đã nói hết suy nghĩ của mình, biết Diêm Dục hối hận nên tha thứ, đúng không?

“Em đã biết anh Ngôn sẽ như vậy, nhưng em vẫn muốn giữ anh bên người, bởi vì anh là người rất rất rất quan trọng với em, là người duy nhất cho em ấm áp, nhưng em biết người trong mắt của anh không phải là em, nên em đưa anh về được không?” Đưa anh về cạnh anh hai, nên tha thứ cho sự tuỳ hứng của em, được không anh.

“Tiểu Lạc, anh có một em gái.” Lâm Tử Thịnh nhín về phương xa, âm thanh như có như không, cậu kể một câu chuyện xưa, cũng đang kể chuyện xưa của bản thân.

“Anh cho là anh có thể bảo vệ em ấy cả đời, anh cho là anh mãi mãi đều có thể bồi tiếp em ấy, nhưng cuối cùng em ấy lạc biến mất, dù anh có tìm khắp nơi cũng không thể tìm thấy em ấy.” Nói xong, Lâm Tử Thịnh quay đầu lại, nhìn Diêm Lạc chăm chú, “Em là Tiểu Lạc, em là em gái của anh.”

Đây là lần đầu tiên Lâm Tử Thịnh nói nhiều đến vậy ở trước mặt của cô, Diêm Lạc hiểu ý của anh, thì ra trong lòng anh ấy xem mình là em gái, điều này đã đủ.

Sau khi hai người nó xong, không quay về biệt thự trên đảo liền, vì ngày mai Diêm Lạc chuẩn bị về đảo Thất Nguyệt rồi, đã lâu không quay về, cô nhớ nhà nhưng sợ là lần này về không còn anh Lạc ở bên làm bạn nữa, không sao, chỉ cần anh Lạc xem cô là em gái, cô không còn sợ gì nữa!

Hai người du ngoạn trên đẩo, dù đảo chính kém xa đảo Thất Nguyệt, nhưng thắng ở chỗ mới lạ, hai người chơi đùa khá vui vẻ, nhưng chỉ khổ cho Diêm Dục, thời gian hôm nay dùng để ứng phó hai ả đàn bà ầm ĩ là chính, chỉ cần nhúc nhích ngón tay hai ả đó sẽ chết không có chỗ chôn, nhưng không biết tại sao nghĩ đến lời nói của Diêm Lạc hắn lại không làm vậy.

Cuối cùng, trước khi trời tối hẳn hai người quay trở về, nhìn thấy thân ảnh của hai người rốt cuộc Diêm Dục cũng an tâm, hắn sợ hai người nhân lúc hắn không có ở đó lén lút chạy mất.

“Anh hai, ngày mai em sẽ trở về, ở đây cũng khá lâu rồi, hơi nhớ nhà.” Diêm Lạc nhìn Diêm Dục, đáy mắt giỡn cợt, dù đã đồng ý để anh Ngôn ở lại, nhưng không muốn cho anh hai biết quá nhanh, nếu để anh hai biết nhanh, anh hai sẽ bắt nạt anh Ngôn!

“Vậy… về nhanh vậy, tụi em không thể thêm vài ngày nữa hả?” Không muốn nói như vậy, rõ ràng muốn giữ người lại, nhưng lại nhớ đến những lời Ngôn nói, không biết vì sao vốn định bắt buộc Ngôn lại nói không nên lời.

“Không được, anh hai, cũng lâu rồi, sáng mai em về.” Nhìn Diêm Dục thất hồn lạc phách, Diêm Lạc cảm thấy mới lạ, cố ý nhấn mạnh chữ “em”, muốn xem anh hai có thể hiểu ý của cô không, nhưng vào lúc này chỉ số thông minh của Diêm Dục đã bỏ nhà đi chơi nên hắn lâm vào bi thương.

Ngôn vẫn phải đi, dù hắn nói gì, làm dù cũng không giữ em ấy ở lại được, tim tui đau quá man, muốn nói gì đó để vơi bớt nổi đau, nhưng Diêm Dục phát hiện mình bị nghèo từ vựng, không nói nên lời.

“Tôi không về.” Thấy Diêm Dục như vậy, Lâm Tử Thịnh hiểu hắn nghĩ gì, thật ra cậu vẫn hơi sợ người này lại bắt cậu chơi phòng tối play nữa, nhưng bất ngờ là, người yêu ở thế giới này lại rất lý trí, cam đoan bản thân không mất khống chế.

“Cái… cái gì!?” Hắn có nghe nhầm không, Ngôn nói Ngôn không về cùng Tiểu Thất đúng không?

“Tôi nói tôi không về, tôi sẽ ở lại đây.” Nhìn ánh mắt ngu đần của hắn, Lâm Tử Thịnh chợt mềm lòng, qua mấy thế giới hắn đã biết tính cách của người yêu: bá đạo, lạnh lùng, nhưng người yêu luôn mềm lòng với hắn, mềm mỏng, nhẹ nhàng khiến người khác muốn dâng cho hắn mọi thứ mà mình có.

“Ngôn, cậu nói thật không, cậu không đi?” Vốn nghĩ rất lâu sau mới có thể nhìn thấy Ngôn, nhưng bước ngoặt đến, hắc cực kỳ vui vẻ, ông trời phù hộ!

“Ừm, Tiểu Lạc cũng đồng ý.” Ám vệ nhà họ Diêm có thể chuyển giao lẫn nhau, chỉ cần Diêm Lạc đồng ý, Lâm Tử Thịnh muốn quay về cạnh Diêm Dục tuyệt đối không có vấn đề gì, cho nên đây cũng là lí do dù bị Diêm Lạc bị khinh bỉ Diêm Dục cũng không dám lên tiếng, vì nếu Diêm Lạc không đồng ý thì Ngôn không thể quay về.

“Tiểu Thất, cảm…” Diêm Dục định nói cảm ơn, nhưng người đã sớm đi mất, dù vậy hắn vẫn rất vui vẻ, cuối cùng Ngôn cũng quay về cạnh hắn.

“Về nghỉ ngơi cho tốt, đã mấy ngày ngủ không ngon rồi.” Phòng mình sát vách Diêm Dục, hắn nghỉ ngơi tốt không tất nhiên Lâm Tử Thịnh biết, sau khi cơ thể được cường hoa mọi giác quan trở nên linh mẫn hơn, âm thanh trở mình trong đêm cậu nghe rất rõ!

“Ừm, giờ về nghỉ, Ngôn, em sẽ không rời xa anh nữa chứ?” Hắn không chịu nổi sự mất mát nào nữa, hắn không muốn Ngôn rời khỏi!

“Ừ, không.”