Quyển 1 - Chương 7: Bạch Liên Hoa Hắc Hóa Trùng Sinh

Khi Tô Mạc đuổi tới lầu hai thì ba người đã tiến vào ghế lô, cửa đóng chặt, bên ngoài không thể nhìn thấy tình cảnh bên trong, càng không biết ở bên trong rốt cuộc có mấy người, đó là những người nào.

“Đại thiếu gia.” Cô gái đứng ở cạnh cửa đợi chờ sai khiến bất cứ lúc nào nhìn Tô Mạc, cung kính nói, thiếu niên trước mắt này mặc dù tuổi có vẻ không lớn lắm, nhưng lầu hai Tiêu Dao lâu là dành cho cổ đông, đây là bí mật công khai của nhà hàng này.

“Người bên trong ghế lô là ai?” Bởi vì hư hư thực thực thấy được Lâm Tử Thịnh xuất hiện cùng người khác, tâm tình Tô Mạc hôm nay rất không ổn định, toàn thân vốn phong lưu lại lạnh đến thấu xương.

“Là gia chủ Lâm gia Lâm Tử Phong.” Thấy Tô Mạc như vậy, cô gái kia thông minh không nói nhiều, đem tin tức mình biết đơn giản nói.

“Lâm Tử Phong?” Cái tên này đương nhiên Tô Mạc biết, trong thành phố A nếu nói bạch đạo đệ nhất thế gia là Tô gia bọn hắn, vậy thì đệ nhất hắc đạo thế gia chính là Lâm gia, nhưng Lâm gia này cùng Lâm Tử Thịnh có quan hệ gì.

Thấy Tô Mạc có vẻ muốn xông vào, cô gái có chút nóng nảy, mặc dù Tô Đại thiếu gia là cổ đông nơi này, nhưng nhà hàng có quy củ, bất kể là ai cũng không thể phá vỡ, lúc này trong phòng có khách bao, người không liên quan không thể làm phiền.

“Đại thiếu gia, ngài biết rõ qui định của nhà hàng, ông chủ đã trở về, nếu ngài xông vào bên trong…” Mặc dù ông chủ đã trở về, nhưng làm sao giữ được Tô Mạc, người trong Tiêu Dao lâu chết chắc rồi .

“Yên tâm, Lâm gia chủ sẽ không trách cứ ngươi.” Mí mắt Tô Mạc rủ xuống, ngăn chặn điên cuồng khó kiểm soát trong mắt hắn: “Ta đại diện Tô gia nói chuyện làm ăn với Lâm gia chủ.”

Đẩy cửa thấy bóng lưng quen thuộc, Tô Mạc nắm chặt tay, hắn sợ người này không phải là Lâm Tử Thịnh, nhưng càng sợ người này lại là cậu.

“Ai? Là Tô Đại thiếu gia, làm sao Tô Đại thiếu gia biết chúng ta ở đây?” Khi Lâm Tử Huy nhìn thấy Tô Mạc liền sửng sốt, sau đó hướng hắn phất phất tay, dễ nhận thấy cậu từng quen Tô Mạc.

“Hai người quen nhau?” Lâm Tử Phong nhăn mày, trong lòng có chút không vui, ấn tượng với Tô Mạc lập tức tuột dốc không phanh, ánh mắt nhìn Tô Mạc quả thực xoi mói tột cùng.

“Đúng vậy a, lúc trước ở quán bar…” Lâm Tử Huy không hề phòng bị nói ra, bỗng nhớ tới như đã nói điều gì không đúng, lập tức bịt miệng lại, dè dặt nhìn đại ca nhà cậu.

“Quán bar?” Quả nhiên, nét mặt Lâm Tử Phong triệt để đen thui, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười cười ôn hòa, nhưng có thể nghỉ, nụ cười kia trong mắt Lâm Tử Huy có bao nhiêu vặn vẹo.

“No zuo no die, why you try?” (No zuo no die, why you try?: không làm không chết, vậy tại sao còn làm?) Em trai ngu ngốc, cậu triệt để tuyệt vọng.

“Nhị ca, anh còn tình người không?” Nhìn Lâm Tử Thịnh cười trên nỗi đau của người khác, Lâm Tử Huy mới biết được, cậu nhìn lầm rồi, nhị ca cũng không phải là người tốt lành gì.

Nghe Lâm Tử Thịnh nói, thân thể Tô Mạc căng thẳng, cho dù Lâm Tử Huy gọi một tiếng nhị ca cũng không làm hắn thư giãn được.

“Lâm Nhị thiếu, không ngại tôi ngồi đây chứ.” Tô Mạc dừng một chút, kiềm chế du͙© vọиɠ muốn kéo người đi, sau đó biếng nhác cười cười đi đến trước mặt Lâm Tử Thịnh.

Nhìn Tô Mạc rất không thích hợp, Lâm Tử Thịnh khẽ vươn tay làm một cái thủ hiệu mời.

Lâm Tử Phong bên cạnh chứng kiến hai người kia tác động qua lại, lông mày nhăn lại thật sâu, thái độ Tô Mạc đối với em trai mình thật sự là có chút không thích hợp! Quá mức nhiệt tình, cũng quá mức ôn nhu.

Tuy rằng gã cũng nghe nhiều lời đồn về Tô Đại thiếu gia, các cô gái qua lại cùng hắn đều nói hắn là tình nhân tốt rất ôn nhu, thế nhưng điều kiện phải là người yêu của hắn, hắn đối với người khác cũng không ôn nhu như vậy, thậm chí có chút lạnh lùng.

Vì vậy thái độ hiện tại của hắn với nhị đệ nhà mình tuyệt đối không đúng!

“Tiểu Nhị, Tiểu Tam tử, hôm nay Tô Đại thiếu gia tới nhất định là có chính sự, hai em về trước đi.” Trong lòng hiện lên một khả năng, đương nhiên Lâm Tử Phong không có khả năng để Tô Mạc tiếp xúc với Lâm Tử Thịnh, đây là em trai của hắn, sao có thể tặng cho người khác làm đồ chơi!

“A? Đại ca, chúng ta còn chưa ăn gì mà phải đi a!” Lâm Tử Huy nghe Lâm Tử Phong nói liền tràn đầy không vừa lòng, khó khăn lắm mới có thể đến ăn cơm một lần, gì cũng chưa ăn đã phải về!

“Lần sau mời hai em ăn” Lâm Tử Phong nhìn Lâm Tử Huy, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, nhìn Lâm Tử Huy làm cho y lạnh run: “Đi về.”

Lâm Tử Huy cũng không dám phản đối, cậu có thể khẳng định bây giờ đại ca cực kỳ mất hứng, nếu không nghe lời, kết cục không phải thê thảm bình thường.

“Đại ca, ta mang Tiểu Tam trở về trước, hai người chậm rãi nói chuyện.” Nói xong, hướng Tô Mạc gật gật đầu, sau đó liếc Lâm Tử Huy, tỏ ý cậu đuổi kịp sau đó nghênh ngang rời đi.

“Tô Đại thiếu gia, muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi.” Nếu Lâm Tử Thịnh và Lâm Tử Huy đã rời đi, gã cũng không cần duy trì hình tượng đại ca với người không quen.

Vào lúc Lâm Tử Phong nói chuyện Tô Mạc cũng cảm giác được khí tràng người ngồi đối diện thay đổi, gã vốn là anh cả hơi lạnh lùng nhưng thật sự rất quan tâm em trai, nhưng sau khi hai người rời khỏi, cảm giác này hoàn toàn biến mất, thay vào đó là cảm giác thuộc về bậc Đế vương hắc đạo ngoan lệ.

“Tôi cũng chỉ muốn nói với Lâm gia chủ về việc làm ăn mà thôi, là mảnh đất thành nam, tôi nghĩ Lâm gia chủ có thể có hứng thú.”

Nghe Tô Mạc nói mí mắt Lâm Tử Phong rủ xuống, gã đúng là có hứng thú với mảnh đất đó, có điều trong thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí, Lâm Tử Phong không tin Tô Mạc không có âm mưu.

“Tô Đại thiếu gia muốn cái gì?”

“Lâm gia chủ suy nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn kết giao bằng hữu với Lâm gia chủ và Lâm gia.” Thanh âm Tô Mạc vô cùng chân thành, nếu không phải Lâm Tử Phong đã thấy cặp mắt tràn đầy độc chiếm mà hắn nhìn Lâm Tử Thịnh, gã đã tin là thật.

“Thật xin lỗi, Tô Đại thiếu gia, vụ làm ăn này chúng ta e là không có cơ hội hợp tác.” Nói xong, Lâm Tử Phong không muốn ở cùng người kia nữa.

“Đứng lại!” Thấy Lâm Tử Phong chuẩn bị rời đi, cơn tức Tô Mạc vẫn luôn đè nén rút cuộc không kiềm chế được nữa: “Lâm gia chủ muốn tuyên chiến với Tô gia sao?”

Mặc dù Tô Mạc chỉ là người thừa kế Tô gia, nhưng là người thừa kế duy nhất của Tô gia, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ trở thành gia chủ Tô gia, hắn đương nhiên có tư cách những lời này.

“Cho dù là khai chiến Lâm mỗ cũng sẽ không bán em trai của mình.” Lâm Tử Phong dò xét toàn thể nhìn Tô Mạc, trong mắt tràn đầy khinh thường giễu cợt: “Đều nói Tô Đại thiếu gia là người thượng lưu có nguyên tắc, nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ có như vậy!”

Không ngoạn nam nhân là điểm mấu chốt của Tô Mạc, nhưng hôm nay ánh mắt hắn chăm chú nhìn em trai, nếu nói Tô Mạc không có tâm tư, Lâm Tử Phong gã tuyệt đối không tin!

Tô Mạc làm sao có thể không biết lời nói của Lâm Tử Phong có ý gì, nhưng vì biết mới càng tức giận.

Vui đùa một chút?

Làm sao hắn có thể vui đùa một chút, nếu thật sự chỉ là vui đùa một chút hắn cũng sẽ không chần chừ không tiến tới, không dám chạm vào!

“Tô Đại thiếu gia không còn lời gì để nói đi, về sau cách xa em trai của tôi một chút!”

“Câm miệng! Lâm gia chủ, anh nói như vậy chẳng những là vũ nhục tôi, còn vũ nhục Lâm Tử Thịnh, không có bất kỳ người nào có tư cách khiến cậu ấy trở thành đồ chơi, tôi đối với cậu ấy là…” Thật sự là tình yêu.

Trong phúc chốc, cả người Tô Mạc đều cứng lại, câu nói cuối cùng kia tuy hắn không nói ra, nhưng chính thức đã hiểu tâm tư của mình.

Lạc Yên nói không sai, hắn thích Lâm Tử Thịnh, thật sự thích, chỉ là từ trước đến giờ hắn không có phát hiện mà thôi.

Đối với Lâm Tử Thịnh, hắn không phải si mê vẻ ngoài, cũng không có ham muốn với bối cảnh của cậu, chẳng qua thật sự thích, là cảm giác yêu thích sâu trong linh hồn, nhìn một cái liền cảm giác được: “A, chính là người này.”

Bây giờ, rốt cuộc Tô Mạc cũng hiểu rõ, tại sao hắn đố kị, tại sao hắn không muốn bất kỳ người nào xuất hiện bên người cậu, tại sao… rõ ràng lưu ý nhưng cũng không dám tới gần.

Thấy Tô Mạc ngẩn người bất động, lông mày Lâm Tử Phong nhăn lại, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.

Ý tứ trong lời nói vừa rồi của Tô Mạc, gã hiểu được, nhưng gã sẽ không tin tưởng, bên người Tô Đại thiếu gia có biết bao phụ nữ đến rồi đi, cái vòng luẩn quẩn đó gã cũng không biết, gã không muốn em trai gã cũng trở thành một người trong số đó.

“Tô Đại thiếu gia, cậu tự giải quyết cho tốt.”

“Lâm gia chủ, Lâm Tam vẫn chưa biết mình không phải là con ruột đúng không?” Ngay khi Lâm Tử Phong đẩy cửa chuẩn bị rời khỏi, thanh âm Tô Mạc từ sau lưng truyền đến, thanh âm kia mang theo vài phần áp lực, khiến người khác đặc biệt bất an.

“Không thể không nói, Lâm gia chủ thật bản lĩnh, mọi người đều biết Tam thiếu gia Lâm gia không phải con ruột, mà gia chủ Lâm gia trước vì muốn báo đáp thân tín đã qua đời vì bảo vệ vợ của mình, cố ý nuôi dưỡng con của hắn, cho cậu sinh hoạt tốt nhất, nhưng Lâm Tam lại hoàn toàn không biết, có thể thấy được Lâm gia chủ đã nỗ lực biết bao nhiêu.”

Nhìn Lâm Tử Phong, Tô Mạc nở nụ cười nở nụ cười, cười đến dữ tợn, cười đến tràn đầy ác ý: “Anh nói, nếu Lâm Tam biết cậu ta không phải là con ruột, hơn nữa đại ca cậu có suy nghĩ bất chính với cậu, anh đoán cậu sẽ làm như thế nào?”

Tô Mạc không phải là kẻ ngu dốt, trước kia chỉ là bởi vì không tin vào tình yêu, vì vậy căn bản là nghĩ không ra mình thích Lâm Tử Thịnh, hiện tại hắn đã hiểu lòng mình, tự nhiên trong ánh mắt của Lâm Tử Phong thấy được tình cảm của hắn — gã đối với Lâm Tử Huy tuyệt đối không phải là tình cảm đối với em trai.

Quả nhiên, sau khi nói xong, Lâm Tử Phong quay đầu, mặt không chút thay đổi nhìn Tô Mạc, bỗng nhiên, trên mặt của hắn lộ ra nụ cười ý vị thâm trường: “Cho dù em ấy biết thì sao, Tô Đại thiếu gia thật sự nghĩ tôi không dám sao, tôi không muốn bắt buộc em ấy mà thôi, nếu thực sự có ngày đó, tôi không ngại nhốt em ấy bên mình vĩnh viễn.”

Trong nháy mắt, cả người Lâm Tử Phong giống như đều bị hắc ám bao phủ, chỉ có ánh mắt hắc sắc kia toả ra hào quang khϊếp người, giống một động ác ma, một khi gã thấy con mồi khác lạ, gã sẽ không do dự cuốn nó vào trong bóng tối!

“Tô Đại thiếu gia, Lâm mỗ cáo từ.” Hắc ám trên người Lâm Tử Phong lập tức biến mất hầu như không còn, trở lại là người đàn ông lạnh lùng, nhưng Tô Mạc hiểu được, trong lòng người nam nhân này không yên tĩnh như vẻ ngoài.

Nếu chạm đến điểm mấu chốt của gã, mới có thể thấy được bản chất điên cuồng của gã.

Nhưng chỉ như vậy liền muốn hắn buông tay, có thể sao?

Tô Mạc Hắn chưa từng có thứ gì không chiếm được, Nếu hiện tại hắn đã hiểu rõ trái tim của mình, sao có thể buông tay, cùng lắm thì… hắn kéo cậu xuống địa ngục chung là được rồi.

Tô Mạc sửa sang lại quần áo một chút, đẩy cửa đi ra ngoài, trên mặt trước sau như một đều mang theo nụ cười biếng nhác, mà đáy mắt giống như sắp bộc phát sự điên cuồng…