Quyển 1 - Chương 6: Bạch Liên Hoa Hắc Hóa Trùng Sinh

“Đại đại đại đại đại ca, em em em em em em em không có ý đó…” Lâm Tử Huy nhìn người ở cửa, sợ tới mức đầu lưỡi không lưu loát, thân thể run rẩy, giống như chuột gặp mèo, muốn chạy, nhưng bị thiên địch uy hϊếp làm cậu không thể động đậy được.

“Trước khi anh đi công tác đã nói cái gì?” Thấy một đầu tóc trắng của Lâm Tử Huy, Lâm Tử Phong nở nụ cười: “Quên rồi?”

Hai chữ quên rồi tuy rằng rất nhẹ, nhưng lại thành công khiến cho Lâm Tử Huy bị dọa bể mật, cùng vị bạo quân đại ca này sống chung lâu như vậy, Lâm Tử Huy đã có bản năng của động vật nhỏ, lúc nào an toàn, lúc nào nguy hiểm, cậu chỉ dựa vào trực giác cũng có thể cảm giác được tám chín phần mười.

Bây giờ tuy nhìn Lâm Tử Phong rất ôn hòa, thậm chí có chút quá ôn hòa, nhưng Lâm Tử Huy lại cảm nhận được tóc gáy toàn thân đều dựng lên, đều cảnh cáo cậu, nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm!

“Không có không có không có… Đại đại ca nói sao em dám quên?”

Mặc dù bây giờ nhìn thấy Lâm Tử Phong, Lâm Tử Huy hận không thể co giò bỏ chạy, nhưng cậu hiểu rõ, nếu chạy tội liền nặng hơn, đến lúc đó kết quả càng thê thảm hơn, không bằng trực tiếp chịu chết, ít nhất còn được chết thống khoái.

“Đại ca, đừng doạ Tam đệ, cẩn thận doạ em ấy sợ .” Đến lúc đó đau lòng lại là bản thân gã.

“Nhị ca, anh đúng là anh ruột của em, người cả ngày đều bắt nạt em tuyệt đường em không phải là ca ca của em a!” Lâm Tử Huy la to gào khóc hướng Lâm Tử Thịnh nhào tới, bộ dáng kia giống như thấy được người thân của mình.

Lâm Tử Huy đương nhiên là đương nhiên là không thành công, bởi vì Lâm Tử Phong vẫn đang nhìn động tác của cậu liền lập tức bắt cổ áo cậu, như là cầm theo một động vật nhỏ, tuỳ ý cậu đá chân giữa không trung.

“Sao em trở về?” Vốn thấy em trai vui sướиɠ bổ nhào về phía trước liền biến mất hầu như không còn, Lâm Tử Phong thấy ánh mắt Lâm Tử Thịnh có chút không đúng .

“Đại ca, là anh kêu lái xe tiện thế nhắn, nói hôm nay anh về, ba anh em chúng ta gặp mặt.” Lâm Tử Thịnh tranh thủ thời gian nói, dù sao hôm nay không phải bản thân cậu muốn về.

Nhíu nhíu mày, Lâm Tử Phong mới nhớ đúng là có chuyện đó, tuy rằng vô cùng không vui, nhưng sắc mặt vẫn dịu di rất nhiều.

“Lên lầu thay quần áo khác, một hồi chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.” Thuận tay đem Lâm Tử Huy ném lên trên ghế sa lon, Lâm Tử Phong ngồi đối diện Lâm Tử Thịnh, nhìn cậu, rõ ràng muốn nói chuyện nghiêm túc.

Lâm Tử Huy không phải không có mắt nhìn người, lập tức nhảy dựng đi lên lầu, rõ ràng đại ca ban ơn ngoài vòng pháp luật không có hung hăng trừng phạt làm cậu cảm thấy tâm tình đặc biệt tốt .

“Còn chưa quyết định?” Thấy sắc mặt Lâm Tử Phong âm trầm, Lâm Tử Thịnh có thể đoán tám chín phần mười.

Bất quá, cả ngày phải đối mặt với một cái mặt than bất kể là ai cũng không có cách nào nảy sinh tình cảm.

“Anh không muốn bẻ cong em ấy.” Ngữ khí Lâm Tử Phong mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng mệt mỏi sâu sắc.

“Đại ca, lời của anh có thể tin được sao, nếu anh thật sự buông tay, lão Tam không có khả năng chưa từng nói chuyện yêu đương.” Mặc dù không biết lúc nào đại ca mình động tâm với Tam đệ, nhưng bên cạnh Lâm Tử Huy không có bất kỳ cả trai lẫn gái xuất hiện trong thời gian dài, việc này không bình thường.

“Ta đang cố gắng.” Cố gắng buông tay, loại tình cảm này vốn dĩ là sai lầm.

“Đại ca, lão Tam không phải là anh em ruột của chúng ta, em biết, anh cũng biết, cho dù hai người ở cùng một chỗ, tin đồn vô căn cứ chỉ là tạm thời nhưng nếu để lão Tam chứng kiến anh gϊếŧ người…”

Thật ra ba anh em Lâm gia cũng không phải anh em ruột, Lâm Tử Huy là con của thân tín của ba Lâm, năm đó người kia vì bảo vệ mẹ Lâm mà chết, vì vậy ba Lâm đem con trai duy nhất của người nọ nuôi dưỡng, coi như con ruột.

Vào thời điểm đó lão đại Lâm Tử Phong đã nhận thức được sự việc , đương nhiên biết Lâm Tử Huy không phải em ruột của gã, không biết thường xuyên qua lại thế nào mà Lâm Tử Phong nảy sinh tình cảm đặc biệt với Tam đệ.

“Anh biết.” Hiện tại gã cũng chỉ có thể nói đã biết, đợi đến ngày lão Tam kết hôn sinh con, gã không biết còn có thể chịu đựng được không.

“Biết là tốt rồi, hôm nay gọi em trở về có chuyện gì?” Ba anh em Lâm gia đều có cuộc sống riêng của mình, vì không làm cho đôi bên tăng thêm phiền phức nên bình thường sẽ không gặp nhau, hôm nay Lâm Tử Phong gọi cậu về nhất định là có việc nghiêm túc.

“Có người điều tra em.” Bởi vì liên quan đến thân phận, người Lâm gia đối với mấy cái này đặc biệt nhạy cảm.

“Là ai?” Lông mày Lâm Tử Thịnh nhăn lại, trong lòng có trong lòng có hai mục tiêu đại khái, một là Bạch Vi, nên người còn lại là Tô Mạc.

“Là người nhà họ Tô.” Trong mắt hiện lên Lâm Tử Phong hiện nên vẻ nguy hiểm, nếu Tô gia muốn làm gì bọn họ, gã có nên ra tay xử lí trước hay không?

Người nhà họ Tô gia? Chắc là Tô Mạc rồi, khó trách hắn đưa thư mời cho mình.

“Không phải chuyện gì lớn, chẳng qua trong trường học em nhận thức Tô gia Đại thiếu gia mà thôi.”

Nghe Lâm Tử Thịnh giải thích, Lâm Tử Phong nhẹ gật đầu, vẫn không quên dặn dò: “Chính mình cẩn thận.”

“Đại ca ~ nhị ca ~ em đã chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi ~” Ngay lúc hai người vừa nói xong, Lâm Tử Huy ở trên lầu hoạt bát nói vọng xuống, người khác có thể nghe được trong tiếng nói rõ ràng có gợn sóng.

“Nói nghiêm túc.” Lâm Tử Phong nói giống như đang tạt một chậu nước lạnh, dập tắt tất cả nhiệt tình của Lâm Tử Huy, cậu chỉ có thể tội nghiệp nhìn Lâm Tử Phong, hy vọng gã có thể quên chuyện ngày hôm nay, mặc dù… khả năng này không lớn.

“Đại…đại ca, em chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi đi.” Nói xong, Lâm Tử Huy yên tĩnh nhu thuận đứng bên cạnh Lâm Tử Phong, làm một mỹ nam tử yên tĩnh.

Cậu biết rõ tính tình đại ca, chỉ cần không ngỗ nghịch là có thể cảm nhận được thiện ý trên người đại ca, nhưng nếu không nghe lời thì, ha ha, nhốt trong phòng tối một tuần cũng không phải là không thể.

Dù sao trong trí nhớ của Lâm Tử Huy, cậu không chỉ một lần bị đại ca nhốt trong phòng tối.

“Ngoan.” Lâm Tử Phong nói xong, dùng sức xoa đầu Lâm Tử Huy.

“NGAO, đại ca, đừng làm hỏng kiểu tóc của em!” Cảm nhận đỉnh đầu của mình bị bóp đến bóp đi, Lâm Tử Huy lập tức tạc mao.

“Hả?” Lâm Tử Phong chỉ là một tiếng, Lâm Tử Huy lập tức yên tĩnh trở lại.

“Tiểu Tam Tử, không dám phản kháng thì đừng tự tìm phiền toái cho mình.” Vỗ vỗ bả vai Lâm Tử Huy, Lâm Tử Thịnh nghênh ngang rời đi nghênh ngang rời đi, kí©h thí©ɧ y một phen để gϊếŧ thời gian

“Đừng quên, phòng tối.”

Cứ như vậy, ba anh em lên xe, đi về mục tiêu muốn đến.

“Nhị ca, đại học của anh có em gái xinh đẹp không a, nếu có, giới thiệu cho em trai là em đi.” Ngồi trên xe chỉ một lúc Lâm Tử Huy cũng không an ổn, nhìn Lâm Tử Phong bên cạnh không có phản ứng gì, can đảm tìm Lâm Tử Thịnh nói chuyện.

“Đương nhiên có, nhưng em xác định bây giờ em có gan yêu đương?” Nói xong, Lâm Tử Thịnh dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lâm Tử Phong , quả nhiên thấy được khuôn mặt đen thui.

Không làm không chết, đạo lý này Tam đệ ngu ngốc của cậu sao không hiểu?

“Tiểu Tam tử muốn có bạn gái?” Đột nhiên thanh âm có vẻ ôn nhu truyền đến làm cho toàn thân Lâm Tử Huy cứng đờ, sau đó nhìn Lâm Tử Phong mang theo nụ cười “dữ tợn” trên mặc, cậu cảm giác mình thật sự thấy được thần chết.

Trong vòng một ngày đυ.ng vào điểm mấu chốt của đại ca hai lần , không lẽ cậu sắp đi gặp Thượng Đế?

“Đại ca em lo lắng nhị ca đơn thuần như vậy đơn thuần như vậy sẽ bị Bạch Liên Hoa lục trà biểu gì gì đó lừa, muốn giúp nhị ca kiếm tra, em hoàn toàn không muốn có bạn gái, tuyệt đối không muốn!” Lâm Tử Huy chỉ kém thề với trời, trong lòng không ngừng thầm mắng chính mình, nói gì không nói, sao lại nói về chủ đề nguy hiểm này.

(PД ‘q) nhưng mà ̣cậu thật sự muốn tìm một người bạn gái a.

“Tiểu Tam tử, làm tốt chuyện của mình là được, đừng chọc đại ca tức giận, cẩn thận lại bị nhốt phòng tối.” Nói xong Lâm Tử Thịnh cũng lười để ý Lâm Tử Huy gào khóc thảm thiết ở phía sau.

Tiểu tử này am hiểu nhất là làm sét đánh không mưa, nếu cậu quan tâm sẽ ồn ào không yên.

Quả nhiên, thấy dáng vẻ của Lâm Tử Thịnh, Lâm Tử Huy biết nhị ca tuyệt đối sẽ không tiếp tục để ý đến cậu, đương nhiên cũng không còn ồn ào nữa, có nhị ca cùng náo, đại ca có thể sẽ tha cậu một lần, nếu cậu tự tìm đường chết đại ca tuyệt đối sẽ không khách khí.

Cứ như vậy một đường bình yên đến nơi, bọn hắn không chọn khách sạn năm sao giá cao đặc biệt gì, chỉ là một quán rượu cổ kính.

Đương nhiên, không có nghĩa là nhà hàng này không tốt, ngược lại, nếu muốn ở chỗ này ăn cơm ít nhất phải hẹn trước sớm nửa tháng, hơn nữa không có thân phận không chắc sẽ vào được, cho nên nói, có thể vào nhà hàng này, tượng trưng cho người có thân phận trong thành phố A.

“Tiên sinh, xin hỏi các anh có hẹn trước không?” Đi vào đại sảnh, một cô gái mặc sườn xám ra nghênh đón, cô nở nụ cười khéo léo, hiển nhiên là đã được huấn luyện chuyên nghiệp.

“Ghế lô số ba chữ thiên, Lâm Tử Phong.” Nghe Lâm Tử Phong trả lời, sau khi cô gái xác nhận thông tin nụ cười trên mặt càng chân thành hơn, sau đó dẫn ba hường bọn họ đi đến ghế lô đã đặt trước.

“Mạc ca ca, làm sao vậy?” Trong lúc ba người chuẩn bị đi lên lầu hai, mấy người ở trước cửa chuẩn bị rời đi, thấy được bóng lưng Lâm Tử Thịnh, một người trong đó dừng bước.

“Không có gì, hình như nhìn thấy người quen.” Tô Mạc lắc đầu, theo bản năng phủ định suy nghĩ của mình, mặc dù gia thế Lâm Tử Thịnh không tệ, nhưng làm sao đạt tới tiêu chuẩn có thể ung dung tự tại vào nhà hàng này .

Nhưng mà… tấm lưng vừa rồi thật sự làm cho người khác cực kỳ để trong lòng a!

“Nha đầu, em cùng bọn Vân Tử trở về, anh đi nhìn xem.” Mặc dù trong lòng tự nói lần nữa không thể nào là cậu ta, thế nhưng Tô Mạc vẫn muốn tìm hiểu đến cùng.

“Mạc ca ca, em đi với anh!” Vừa rồi cái Tô Mạc nhìn thấy đương nhiên Lạc Yên cũng nhìn thấy, bây giờ đúng là cơ hội tốt để xem náo nhiệt, lúc này không đi còn đợi khi nào.

Chỉ là Tô Mạc không làm cho cô toại nguyện, không biết tại sao, hắn không muốn bất kỳ người nào tiếp cận Lâm Tử Thịnh, cho dù tiểu muội muội được mình sủng ái nhất từ trước đến giờ.

Cuối cùng dưới kháng nghị không có hiệu quả, Lạc Yên bị người lôi kéo ly khai, nên Tô Mạc nhanh chóng hướng phía lầu hai đi đến, nếu vừa rồi hắn không nhìn lầm, bên cạnh Lâm Tử Thịnh còn hai người khác dáng vẻ tương tự chắc là người thân .

Nếu người kia không phải là Lâm Tử Thịnh thì thôi, nếu phải thì…

Nghĩ tới đây, Tô Mạc dùng sức nắm chặt hai tay, ánh mắt tràn đầy hào quang khát máu.