Chương 29: "Vì sao chị có thể cọ lưu lượng của người khác, thế nhưng lại không muốn cọ tôi, chị khinh thường tôi à?”

Má ơi đây là đối thoại cánh đồng Shura* gì vậy.

*Cánh đồng Shura là một ngôn ngữ Phật giáo, dùng để chỉ cái hố chết chóc giữa Asuras. Mọi người thường dùng “ Cánh đồng Shura “ để mô tả chiến trường bi thảm; sau này nó được mở rộng với nghĩa “một người chiến đấu tuyệt vọng trong một tình huống khó khăn

Nhất thời Thời Tiêu Ngư tê cả da đầu, đây đều là chuyện lúc trước Thời Tiêu Ngư đã làm, thế nhưng đều là không cách nào phủ nhận sự thật.

Cô căn cứ tránh cũng tránh không xong, dứt khoát trực tiếp thừa nhận tâm tư, không thèm đếm xỉa gật đầu: “Phải.”

Mà tiếng nói của cô ấy vừa dứt, ánh mắt của PD Trương vẫn âm thầm nghe lén bên kia ở đột nhiên sáng ngời.

Đối thoại này… Kí©h thí©ɧ mà!

Quả nhiên Lâm Vũ Phi sẽ không làm cho ông ấy thất vọng, vừa tới nhìn thấy lần đầu tiên, đối thoại cứ kí©h thí©ɧ như vậy.

Quả nhiên về sau tuyển người vẫn phải tuyển người tính cách thẳng, như vậy mới đủ xung đột, cũng đủ kính bạo*.

*Một thuật ngữ xuất phát từ quảng cáo của KFC, ám chỉ một cái gì đó vừa mát mẻ vừa rực rỡ, vừa phong cách vừa tiên phong, thường ám chỉ dòng nhạc EDM.

Mà lúc này, đối thoại tiến hành đến trình độ này, tiểu nhân trong lòng PD Trương điên cuồng hò hét: “Nổi lửa, bùng cháy lên em ơi.”

Sau khi Thời Tiêu Ngư thừa nhận, đã là vò đã mẻ không sợ rơi.

Ở trong trí nhớ của cô, sau khi nguyên chủ Thời Tiêu Ngư kiếp trước nghe những lời Lâm Vũ Phi nói xong thì lập tức nổi đóa, oán giận một câu: “Đúng thì thế nào, cậu cũng dựa vào lưu lượng của người khác thì có tư cách gì nói tôi?”

Một câu hoàn toàn bùng nổ Lâm Vũ Phi, hai người oán giận ngay tại chỗ.

Nếu không phải xem ở máy quay, đặt tại trước mặt bọn họ, không chừng muốn đánh nhau như nào.

Tính cách Lâm Vũ Phi cực kỳ ngay thẳng, có cái gì thì nói cái đó, cảm xúc tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, điển hình tuyển thủ chỉ có cơ bắp.

Thời Tiêu Ngư ở trong lòng đã ở trong lòng chuẩn bị tốt, dù là lần này có chút mâu thuẫn, kế tiếp tẩy trắng thật tốt là được.

Lại không nghĩ rằng, sau một lúc lâu Lâm Vũ Phi đang nhìn cô, mang theo vài phần tức giận, mấy phần không cam lòng nói với cô một câu: “Vì sao chị có thể cọ lưu lượng của người khác, thế nhưng lại không muốn cọ tôi, chị khinh thường tôi à?”

“Hả?” Thời Tiêu Ngư sửng sốt.

Ban đầu Kính Gia Uyên và Tiêu Nhã đang muốn khuyên can cũng ngớ ở nơi đó.

Thời Tiêu Ngư: “...”

Đây là ý gì? Lời này cô phải tiếp như thế nào? Hướng đi này không giống với trong trí nhớ, chênh lệch còn lớn như vậy.

Một câu là hoàn toàn muốn làm Thời Tiêu Ngư mơ hồ.

Mà lúc sau Kính Gia Uyên cũng phản ứng lại, cực kì bất đắc dĩ cười khổ một chút.

Vậy với tính cách của Lâm Vũ Phi, anh lo lắng vớ vẩn cái gì.

Anh không nghĩ cứ như vậy giằng co nữa, cũng nhìn ra Thời Tiêu Ngư xấu hổ, chủ động giải vây nói: “Đi, tới ăn cơm trước, cũng không sớm.”

Tiêu Nhã nhìn không phải dáng vẻ muốn vật lộn, cũng thở dài một hơi.

Đồng thời càng trừng Lâm Vũ Phi một chút, người này thật có thể giày vò, làm hại cô ấy u đói bụng lâu như vậy.

Lâm Vũ Phi không thèm đếm xỉa đến tất cả ảnh mắt không tốt, tuy rằng cơ thể đi theo Kính Gia Uyên đi tới phòng bếp, ngoài miệng cũng lải nhải: “Thật sự, tôi vẫn không nghĩ không rõ, chị nói tôi không bằng anh tôi vậy thì thôi, thật sự bộ dạng của anh ấy lại ca hát cũng tốt, có thực lực. Nhưng ba người khác, bộ dạng người nào đẹp hơn tôi? Vì sao chị không cọ nhiệt độ tôi? Tôi thấy chị chính là khinh thường tôi. Không được hôm nay chị phải cho tôi một lời giải thích. Tôi…”

Giọng nói của Lâm Vũ Phi im bặt trong nháy mắt Kính Gia Uyên mở nắp nồi.

Cậu ta trợn mắt, nhìn sườn cừu kho trong nồi, nuốt nước miếng một cái.

Sườn cừu kho trong nồi đã được hầm kỹ, sườn cừu trộn với các món ăn kèm như khoai tây, cà rốt để cho người ta nhìn càng thêm thèm ăn nhỏ dãi.

Hương vị của thịt dê, giờ phút này lại không thêm bất kỳ ngăn trở nào xông vào hơi thở của cậu ta, ừng ực một tiếng, Lâm Vũ Phi hung hăng nuốt nước miếng một cái.

“Cái kia, mau chóng bắt đầu ăn cơm đi thôi, tôi đói bụng.” Cậu ta lập tức quên đi, bản thân mình vừa mới nói gì, thúc giục nói.

Thời Tiêu Ngư rốt cục thở dài một hơi.

Còn tốt còn tốt, cuối cùng đối thoại cánh đồng Shura kết thúc.

Cô tiến lên cực nhanh, đem sườn cừu kho từ trong nồi đựng ra, chứa ở bên trong một cái mâm lớn, lúc sau Lâm Vũ Phi nhìn thấy, càng không có chút nào ngừng, nhanh chóng bưng sườn cừu kho đi ra phòng bếp, để đĩa lên bàn.

Trên bàn cơm, bộ đồ ăn của mấy người đã được sắp xếp gọn gàng, sau khi Lâm Vũ Phi nhìn, đã hoàn toàn nhịn không được, bắt đầu cầm đũa.

Cặp mắt hoa đào của cậu ta đã sớm ngừng vẻ chọc người, cực kỳ khát vọng nhìn sườn cừu kho.

Một chiếc đũa kẹp xuống, thịt đều là mềm nát, tâm của Lâm Vũ Phi nhìn thấy được thì ngứa ngáy.

Cậu ta không dằn nổi nếm thử một miếng, bỏng đến mức dậm chân, nước mắt sắp chảy ra, nhưng vẫn hoàn toàn không thể dừng lại.

Sườn cừu nhìn cũng rất ngon, không nghĩ tới ăn vào trong miệng hương vị càng tuyệt diệu!

Thịt dê mềm nát sớm đã ngon miệng, nhẹ nhàng ăn một miếng, thịt dê và xương cốt tách rời, mùi hương thịt dê tươi ngon trượt vào trong miệng, để cho người ta cảm thấy phảng phất trong dạ dày có một bàn tay vô hình, cùng đầu lưỡi giành đồ ăn.

Còn chưa nhai được vài cái, đã không nhịn được nuốt xuống.

Một miếng rồi lại một miếng tiếp theo, quả thực Lâm Vũ Phi không dừng lại được.

Cùng lúc đó, trong phòng bếp, Thời Tiêu Ngư đang làm từng chén canh chả viên bắp cải vì mọi người.

Thời điểm ở trên đường, cô đã hỏi, Kính Gia Uyên không thể ăn đồ ăn có canh, chỉ là không thể tiếp nhận loại canh ở trong đó, nếu như là dạng này, vậy còn có biện pháp giải quyết.

Thời Tiêu Ngư đặc biệt cầm một cái chén nhỏ, từ canh thịt viên vớt ra mấy viên thịt và rau quả, sau khi chắt nước, một chén này cũng chỉ là viên cùng rau dưa.

Thời Tiêu Ngư cầm bát, trong lòng vẫn có mấy phần thấp thỏm mà hỏi: “Như vậy, có thể ăn chứ?”

Kính Gia Uyên nhìn thấy dáng vẻ thật cẩn thận của Thời Tiêu Ngư, trong ánh mắt xẹt qua vài phần dịu dàng: “Ừ, cảm ơn, nhìn cũng rất thích.”

Mời xong một phần của Kính Gia Uyên, những người khác thì dễ làm, Thời Tiêu Ngư nhanh chóng đổ đầy canh chả viên bắp cải cho mọi người, về sau lại vì mỗi người đều thêm một chén cơm.

Hai người Tiêu Nhã và kinh Gia Uyên, bưng những thức ăn này từng cái đi ra ngoài.

Rất nhanh, Tiêu Nhã lại quay lại, lặng lẽ nói câu gì ở bên tai Thời Tiêu Ngư, đột nhiên trong ánh mắt của Thời Tiêu Ngư đều tràn ngập ý cười, nhẹ gật đầu.

Cô lại lấy ra chén nhỏ, cơm và canh thịt viên rau xanh đều đựng một chút, đi tới trước mặt máy quay.

“Phải chụp cận cảnh một chút chứ?” Thời Tiêu Ngư hỏi.

Anh quay phim rưng rưng gật đầu.

Anh ta chẳng những muốn chụp, anh ta còn muốn ăn, anh ta quá khó.

Liền cho rằng anh ta nghĩ đến hôm nay còn phải trải qua một lần kiếp nạn…

Nhìn bọn họ được ăn, bản thân lại đói bụng, Thời Tiêu Ngư đặt chén nhỏ ở bên cạnh anh ta.

“Hôm nay làm hơi nhiều, hẳn anh cũng chưa ăn cơm nhỉ, phần này cho anh.” Thời Tiêu Ngư nói xong, lại cầm một chén không bỏ một chút sườn dê và đồ ăn kèm ở trong đó.

Mặc dù cũng không nhiều, nhưng đối với anh quay phim đã vài ngày ở Nepal mà nói, quả thực kích động sắp khóc.

Thiết bị đang thu âm, anh ta gắng hết sức không cần ra tiếng, chỉ là điên cuồng dùng ánh mắt và động tác biểu đạt cảm ơn.

Thời Tiêu Ngư về tới trên chỗ ngồi, rốt cục thở phào một cái.

Ban đầu tưởng rằng buổi tối hôm nay sẽ là cánh đồng Shura, không nghĩ tới có thể thuận lợi vượt qua như vậy, cũng dễ dàng rất nhiều.

Cô nhìn chiếc đũa thoáng cái hoàn toàn không ngừng nghỉ của Lâm Vũ Phi, trong lòng cũng có chút dở khóc dở cười.

Trí nhớ của kiếp trước, hai người gặp mặt đã oán giận, với cô, bao quát tất cả người xem đều lưu lại một ấn tượng, Lâm Vũ Phi vô cùng vô cùng không thích Thời Tiêu Ngư.

Thật không nghĩ đến, cậu ta hỏi cô có cọ nhiệt không, để ý lại không phải việc bản thân cọ nhiệt, mà là không cọ nhiệt của cậu ta.

Mạch não này, nếu không phải đích thân Thời Tiêu Ngư đã trải qua một lần, làm thế nào cũng không thể nghĩ tới.

Về phần trước kia vì sao Thời Tiêu Ngư lại oán hận với Lâm Vũ Phi, bây giờ suy nghĩ một chút cũng rất đơn giản. Chắc chắn là bởi vì sau khi Lâm Vũ Phi nói câu đầu tiên xong, nguyên chủ Thời Tiêu Ngư hận cậu ta, Lâm Vũ Phi cũng sẽ oán hận lại.

Song phương không ai nhường ai, cũng tạo thành mâu thuẫn thăng cấp, làm cho càng ngày càng lợi hại.

Sau khi Thời Tiêu Ngư thở một hơi, cả người đều rất thoải mái.

Mẹ của tôi ơi, sao người này ăn nhanh như vậy!

Thần tượng nhà cô còn chưa bắt đầu ăn đấy!

Thế nhưng cô và Lâm Vũ Phi hoàn toàn không quen, hơn nữa tế bào đơn của tên này không chắc nổ ở chỗ nào, cô cũng không tiện mở miệng ngăn cản.

Thời Tiêu Ngư hơi phương, mà không cảm kích Lâm Vũ Phi chút nào, thời điểm lại một lần duỗi chiếc đũa, Kính Gia Uyên cầm đũa nhẹ nhàng gõ đũa của cậu ta một chút.

Lâm Vũ Phi ngẩng đầu, khóe miệng còn mang theo một ít nước xốt.

“Anh, sao thế?” Lâm Vũ Phi hỏi.

“Món ăn này,, em ăn quá nhiều.” Kinh Gia Uyên nói.

“Thế nhưng em ăn chưa no.” Cả người Lâm Vũ Phi cả người Ỉu xìu Một chút, tủi thân nói.

“Còn có canh chả viên bắp cải.” Kính Gia Uyên chỉ chỉ canh và cơm đặt ở trước mặt của cậu ta.

Lâm Vũ Phi ôm thái độ hết sức không muốn, chọc chiếc đũa vào trong canh thịt viên, thời điểm đưa thịt viên vào miệng, ánh mắt của Lâm Vũ Phi còn dừng ở trên sườn dê kho tàu, lưu luyến.

Chính là một khắc cắn thịt viên, ánh mắt của cậu ta liền thay đổi.

Hương vị thịt dê kho tàu cực kỳ đậm đà, khiến người ta không bỏ xuống được, thế nhưng hương vị súp bánh bao bắp cải cũng tươi mát ngon miệng, cùng trung hoà với thịt dê kho tàu, đây quả thực là vô địch to lớn ăn ngon được không!

Lúc này Lâm Vũ Phi hoàn toàn đắm chìm ở trong súp bánh bao bắp cải.

Trong lòng càng cảm thấy ăn đồ ăn ngon đến cảm động.

Anh anh anh, sao đồ ăn của Nepal có thể ăn ngon như vậy, cậu ta không muốn đi, cậu ta muốn ở chỗ này định cư làm sao bây giờ?