Chương 15

Chương 15: Scandal NO.1

Ôm cô thẳng một đường trở về khách sạn, cô tìm rất lâu vẫn không tìm thấy thẻ phòng của mình, Khuơng Hàn chỉ có thể đưa cô trở về phòng của anh trên tầng cao nhất.

Sau đó gọi điện thoại cho Mẫn Hạo: “Đi tìm túi của Cảnh Huyên, tìm rồi thì mang đến phòng cho tôi.”

Mẫn Hạo ở bên kia mắng mẹ nó một tiếng, sau đó bắt đầu tìm xung quanh túi của Cảnh Huyên. Có người hỏi anh ta đang tìm gì, có muốn giúp đỡ, anh ta thuận miệng trả lời lại: “Túi của cô Cảnh, thầy giáo Khương của chúng tôi muốn.”

“... A, gian | tình!”

Khương Hàn không biết gọi điện thoại cho ai, một lúc sau liền có người mang đến một bộ quần áo và cả... khăn tắm lớn.

Vì vậy Cảnh Huyênn vinh dự là sinh vật nữ đầu tiên xâm nhập thành công vào phòng khách sạn của nam thần quốc dân, đồng thời còn tắm rửa trong phòng tắm của nam thần, vì để tránh máu chảy thành sông, cô chỉ tắm rửa đơn giản nhanh một chút, rồi sau đó thay quần áo ra.

Anh đang nghe điện thoại, ra hiệu với cô rằng máy sấy tóc ở trên đầu giường, rồi tự mình tiếp tục nói chuyện điện thoại. Lúc đầu vốn dĩ Cảnh Huyên cảm thấy xấu hổ muốn chết, nhưng bây giờ đã bình tĩnh lại, cô cầm máy sấy tóc sấy khô tóc, cô cũng không gội, nhưng trong phòng tắm anh lại không đội mũ tắm, nên lọn tóc bị ướt không ít, ngay lập tức đều bị sấy khô.

Cúp điện thoại, anh chậm rãi đi tới, lúc này anh cũng đã thay quần áo, trên người chỉ mặc một chiếc quần thể thao, áo sơ mi màu xám tro nhạt, khuy măng sét màu bạc càng làm nổi bật, và khiến người thêm đắt giá. Cảnh Huyên nhớ tới lúc trước anh có diễn qua một bộ phim truyền hình của Trung Hoa Dân Quốc, anh là một lão đại hắc bang, lạnh lùng nhưng lại giàu tình, loại khí chất mâu thuẫn này được anh thể hiện rất hài hòa.

Bộ phim đó đã khiến rất nhiều người xem khóc, trong đó bao gồm cả Cảnh Huyên. Thật ra thì cuộc sống sinh hoạt của anh cũng không khác như thế này nhiều lắm, anh không nói nhiều, im lặng, kiềm chế và đôi khi còn lộ ra vẻ nguội lạnh, nhưng hết lần này đến lần khác anh vẫn là một người như vậy, làm được một số việc, khiến người khác cực kỳ cảm động.

Thật ra anh đối xử rất tốt rất tốt với cô, mặc dù từ nhỏ đến lớn vẫn không ngừng chán ghét, lạnh nhạt với cô nhưng anh vẫn luôn ở bên cạnh cô khi cô gặp khó khăn nhất.

Nhất là năm đó khi anh cô bị bệnh, phát hiện có bóng đè lên não, lúc đó cô thực sự cảm thấy bầu trời như sụp đổ, cũng may đó là khối u lành tính, kích thước cũng không lớn. Sau khi cắt bỏ, tỉ lệ chữa trị hoàn toàn có thể là rất lớn nhưng dù sao cũng là trên não, phẫu thuật cũng có những rủi ro nhất định, do vị trí tương đối đặc biệt, tỷ lệ rủi ro trong phẫu thuật cũng tăng thêm mười phần trăm.

Cảnh Bác Hiên không muốn vào phòng phẫu thuật, lựa chọn phương pháp điều trị bảo thủ, lúc đó anh ấy đã liên hệ với luật sư, nếu như chết anh ấy sẽ định để lại toàn bộ động sản và bất động của mình cho cô, anh ấy nói: “Có thể sống bao lâu thì sống bấy lâu thôi! Có thể ở nhìn em học xong đại học, anh đã cảm thấy rằng cả đời mình không còn gì phải hối tiếc nữa.”

Mặc kệ có khuyên thế nào cũng không nghe, thậm chí Cảnh Huyên còn cảm thấy anh ấy không còn muốn sống nữa * rồi.

Khi đó, Khương Hàn nói với anh ấy: “Cuộc đời của Cảnh Huyên còn dài như vậy, cô ấy đã không có mẹ, không có cha chống đỡ cho cô ấy, sau này cô ấy sẽ bị tổn thương, bị thua thiệt, lấy chồng chịu ủy khuất vẫn không nơi nương tựa. Anh nỡ lòng nào để xảy ra chuyện như vậy không? Đi phẫu thuật đi, nếu như chữa khỏi, anh có thể nhìn xem Cảnh Huyên tốt nghiệp, yêu đương, kết hôn, sinh con. Nếu chẳng may phẫu thuật thất bại, tôi hứa với anh, tôi sẽ chăm sóc Cảnh Huyên cả đời, dùng tính mạng của tôi xin thề.”

Nếu như trên đời này còn có chuyện gì đáng để Cảnh Bác Hiên lo lắng chỉ e rằng chỉ có mỗi Cảnh Huyên, câu nói của Khuơng Hàn đã đâm vào trái tim anh ấy, anh ấy biết mình không thể yên lòng.

Cuối cùng Cảnh Bác Hiên cũng đồng ý phẫu thuật.

Bây giờ thỉnh thoảng Cảnh Huyên vẫn còn nghĩ tới lời của Khương Hàn, anh nói: “Tôi sẽ chăm sóc Cảnh Huyên cả đời, dùng tính mạng của mình xin thề.” Khi nói lời này, anh không có biểu cảm gì, nhưng lại thành kính, hoảng hốt không thể giải thích được, khiến người khác cảm thấy rằng đây là một lời hứa hẹn vĩnh viễn không bao giờ bị mai một.

Nhưng mà... Cảnh Huyên không muốn tin anh nữa, cô vẫn còn nhớ rõ chuyện đã xảy ra ba năm trước, lúc đó Cảnh Bác Hiên gần như cũng sắp xuất viện, cô không biết anh nói gì, nhưng Cảnh Bác Hiên lại nói với cô: “Tạm thời em quên lời Khương Hàn nói đi! Cứ chăm chỉ học tập, đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Cô biết những gì Khương Hàn nói là để an ủi Cảnh Bác Hiên, tất cả đều là thủ đoạn, không phải lời nói thật lòng.

Rõ ràng đã mong đợi điều đó từ rất lâu thế nhưng cô vẫn cảm thấy khổ sở, đêm đó cô chạy tới căn hộ của anh, nhưng không dám đi vào căn hộ, cô ngồi xổm ở trước cửa nhà của anh, già mồm rơi nước mắt, cô suy nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác, cô nghĩ rất nhiều chuyện, khi còn bé, sau khi lớn lên, cô sẽ ở bên cạnh anh từng li từng tí.

Không có ai biết, thật ra cô đã thích anh từ rất lâu rồi, thứ tình cảm thầm kín đó lên men thành dòng nước lớn, để lại dấu ấn sâu đậm nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của cô. Lúc đầu cô không dám ôm ý nghĩ xấu với anh anh, nhưng chính hôn ước đáng chết kia lại khiến trái tim cô ngoe ngẩy rung động.

Đến cuối cùng, vẫn là bỏ công vô ích.

Nếu như chưa từng chạm vào mặt trời, thì sẽ không có suy nghĩ muốn giành lấy nó cho riêng mình. Điều đáng buồn nhất chính là bọn họ đã từng ở rất gần nhau, như lại càng ngày càng xa bước.

Ngày hôm đó cô ngồi xổm ở cửa nhà anh rất lâu, khi anh quay trở lại thì đôi mắt cô đã sưng lên thành quả óc chó, anh hỏi cô có chuyện gì, cô nói: “Em thất tình rồi.” Sau đó Khuơng Hàn cười nhạo cô: “Mới bao nhiêu tuổi đầu!”

Không còn nhỏ, mười tám tuổi là đã trưởng thành, cô âm thầm hừ một tiếng ở trong lòng.

Anh không hỏi cô là ai, cũng không hỏi tại sao cô lại thất tình, anh chỉ luộc một quả trứng qua rồi thoa lên đôi mắt của cô, sau đó chuẩn bị bữa tối cho cô ăn, nghiễm nhiên như dáng vẻ quan tâm đến trẻ em vậy.

Cảnh Xuân đã hoàn toàn ỉu xìu, ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc và dọn về nhà, sau đó cô tránh mặt anh suốt một thời gian dài.

Này, không thể nghĩ tới nữa, nghĩ đến nước mắt đã chảy ra, cô yêu một thần tượng nổi tiếng, nhưng thần tượng đó chỉ coi cô như em gái.

Đúng là một bi kịch.

Cảnh Huyên nhìn bóng dáng anh đang đi về phía cô, nhịp tim vẫn không kiềm chế được tăng nhanh như cũ.

Cô nghĩ, Khươnng Hàn, năm nay mình hai mươi hai tuổi, không còn là trẻ con nữa, anh... có muốn ở bên cạnh em không?

Hoảng hốt một lác, anh đã đi tới, cắt nhãn hiệu ở trên quần áo cho cô, hỏi cô: “Mặc có còn vừa không?”

Cô ủ rũ “ừm” một tiếng rồi lại ngẩng đầu lên: “Nhưng mà những bộ quần áo này từ đâu ra?” Chúng đều mới, còn có nhãn hiệu, kích cỡ cũng phù hợp, nhưng nơi này cách khá xa thành phố, không có chỗ bán quần áo mà.

Nhưng mà Cảnh Huyên đã sớm nhận ra, lúc trước cô đã từng đi đến phim trường với Khương Hàn, một cô gái trong đội hóa trang liền đi tới: “Thế nào? Cô Cảnh, quần áo có vừa không?”

“...” Đừng nói với cô là quần áo này là mượn của đoàn phim nha!

Nhưng mà đúng là thật đáng tiếc.

Khương Hàn giải thích với cô: “Em không tìm được túi xách cho nên không vào phòng của em được.”

A, bi kịch viết kép.

Sau đó người trong đoàn phim nhanh chóng biết được cô bị vua màn ảnh ôm đi, đồng thời cả chuyện thay quần áo ở trong phòng vua màn ảnh, trong lúc nghỉ ngơi còn có người hỏi cô: “Cua được nam thần có cảm giác như thế nào? Có phải đυ.ng phải hươu con ở xung quanh không?”

Đúng vậy, hoàn toàn có, đâu chỉ là đυ.ng phải một con hươu, mà quả thực là một trận trời long đất nở a.

Scandal này nhanh chóng lan truyền, nhất là khi cô tìm kiếm cả ngày trời mà không tìm thấy túi xách, mất chứng minh thư, mất thẻ phòng, không vào được phòng, không cung cấp được giấy tờ chứng minh nhân thân để xin cấp lại thẻ phòng thay thế, cô lại được vua màn ảnh vinh dự giữ lại, sống ở trong phòng ở tầng cao nhất của vua màn ảnh.

Lúc đầu trong đoàn phim đã có rất nhiều người, không đủ phòng ở, hoàn toàn không thể mở thêm một phòng nữa, ở đây chỉ có Ôn Viện Viện và Khuơng Hàn là rộng rãi nhất, các diễn viên còn lại đều chật cứng.

Tuy nhiên, chồng của Ôn Viện Viện đến thăm lớp, hai người đều vô cùng nhớp nháp nên cô cũng không dám đến cùng.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, dường như cô chỉ có Khương Hàn là lựa chọn tốt nhất.

Vì vậy, hai tin tức được đưa ra vào ngày hôm sau-

Một: Cảnh Huyên thành công ngủ với nam thần và đạt đến đỉnh cao của cuộc đời.

Hai: Diễn viên Lương Đồng đang hot nửa đêm ra vào khách sạn, thực hư là quy tắc ngầm.

Tin tức đầu tiên là của đoàn làm phim, thứ hai là tin tức toàn lưới mạng.