Chương 54

Editor: Yue Yue

"Phải phá thôi, bằng không sinh ra thì ai nuôi? Bà đây đến cả giấy chứng nhận kết hôn cũng không có, sinh cái rắm ấy!” Giản Thư Dao tự giễu cười cười, không ngờ có một ngày cô ấy cũng sẽ rơi vào kiểu rối rắm sinh hay không sinh này.

Cũng không phải là sinh ra một quả bóng bay, chơi không vui thì vứt, đó là một sinh mệnh sống, là một sự tồn tại mà cho dù là mạnh khỏe hay bệnh tật, thông minh hay ngu ngốc, cô ấy đều phải chịu trách nhiệm suốt cả đời, đó là trách nhiệm nặng nề nhất trên đời, một khi gánh vác là phải gánh cả đời, đối với một đôi vợ chồng mà nói có thể nó là gánh nặng ngọt ngào, nhưng đối với một cô gái độc thân mà nói, tuyệt đối không thua gì một quả bom nguyên tử, quả thực là một tai hoạ.

Nếu trong thời gian mang thai cô ấy không thể tìm một người nào đó để đăng ký kết hôn, đứa trẻ được sinh ra là một đứa con ngoài giá thú, giả sử cô ấy có thể một mình nuôi con, nhưng trong quá trình trưởng thành của một đứa trẻ sẽ xuất hiện rất nhiều biến số, khiến cô ấy không thể chắc chắn rằng liệu cô ấy có thể gánh vác trách nhiệm một mình hay không. Một đứa trẻ không có cha liệu có thể phát triển toàn diện nhân cách hay không?

Cô ấy không chắc chắn, không dám mạo hiểm, thay vì sinh ra rồi hủy hoại hết thảy, không bằng kết thúc sớm, thừa dịp mọi thứ vẫn còn kịp.

Cảnh Huyên nhìn khuôn mặt tiều tuỵ thấy rõ của Giản Thư Dao, chậm rãi thở dài, ôm lấy cô ấy: “Đã từng nói qua với ba của đứa nhỏ chưa? Anh ta nói thế nào?”

Giản Thư Dao phiền não thở ra một hơi: “Tình một đêm, mang thai tớ nói với anh ta làm quỷ gì, chẳng lẽ muốn anh chịu trách nhiệm à? Đừng giỡn nữa, đều là người trưởng thành cả rồi, hà tất phải gây rắc rối cho nhau.”

Nhớ tới khuôn mặt của tên Trình Dương kia, Giản Thư Dao liền hận không thể tự chọc mù hai mắt, sao lại bị bề ngoài của kẻ địch mê hoặc chứ?

Thật là!

"Haiz, cậu cũng không có ý định sinh đứa bé ra, vừa rồi sao lại nói như vậy, người ở nơi này cho dù không quen biết cậu, nhưng chắc chắn biết bố cậu, sau này truyền ra ngoài, ảnh hưởng không tốt đâu."

"Kệ đi, tốt nhất là đâm luôn vào cột sống của Giản Thụy Phong, không phải ông ấy mắng tớ làm ông ấy mất mặt sao, vậy cứ khiến ông ấy hoàn toàn mất mặt là được!" Giản Thư Dao nhún nhún vai, ra vẻ không sao cả, cười cười.

Lúc trở lại bữa tiệc, khắp nơi đều có chút xấu hổ, mọi người rất yên tĩnh, người bình thường rất náo nhiệt cũng không nói lời nào, bầu không khí hơi ngưng đọng.

Cảnh Huyên đứng lên nói xin lỗi với mọi người: “Chúng tôi còn có một ít việc phải xử lý, xin phép rời đi trước.”

Ở lại thì xấu hổ, vậy rời đi còn tốt hơn.

Cảnh Huyên kéo Giản Thư Dao rời đi, sau khi hai người biến mất, bầu không khí mới dần dần trở nên sôi động.

"Con gái của Giản lão hồ ly thật sự "không chịu thua kém ai", còn chưa kết hôn đã tạo ra một đứa bé, chậc chậc."

"Thật muốn nhìn sắc mặt Giản Thụy Phong sau khi biết chuyện, lần này thật sự là quá mất mặt."

"Mấy vụ bê bối trong giới nhà giàu còn ít à? Chỉ là chưa từng thấy ai tự mình chủ động thừa nhận..."

"Quả nhiên hào môn chẳng được mấy người lương thiện, cái cô Cảnh Huyên kia cũng chưa chắc đã là thứ tốt gì."

"Tôi thấy cũng đúng, vật họp theo loài, người phân theo nhóm!”

"Tôi thấy con người Cảnh Huyên rất tốt mà, tính tình rất dịu dàng, cũng biết cố gắng, bản thân có thực lực có thế lực, lại không có nhiều chuyện như vậy."

"Ai mà biết được, thời buổi này người trong ngoài bất nhất nhiều như vậy, ai biết dưới lớp da kia là cái gì."

"Aiyo, nhỏ giọng một chút đi, truyền đến tai người ta, cẩn thận lăn lộn trong giới không nổi, anh trai của người ta chống nửa bầu trời giới giải trí đấy!"

"Xì, nửa bầu trời, cũng dám khoác lác ghê, lông còn chưa mọc đủ! Tôi mà sợ anh ta à, tôi đi đến ngày hôm nay, hoàn toàn dựa vào thực lực, thực sự nghĩ rằng giới giải trí đơn giản như vậy, có tiền là có thể làm được mọi thứ à!”

"Nhưng mà..."

"Cạch" một tiếng, tiếng ồn ào lập tức dừng lại, ánh mắt mọi người đều tập trung tại nơi phát ra âm thanh. Lạc Thịnh Huy trầm mặt, cái ly nặng nề đập lên bàn, ngón tay ông ấy còn nắm ở thân ly, bởi vì dùng sức mà khớp xương và gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Mấy người nhiều chuyện kia đương nhiên không dám ba hoa về nữ chính của Lạc Thịnh Huy ở trước mặt ông, nhưng biết làm sao được, cảm xúc lên quá cao, Lạc Thịnh Huy vẫn nghe thấy. Ông ấy vốn đang nói chuyện cắt nối biên tập với người bên cạnh, loáng thoáng nghe được thì bất giác nhíu mày, nghe thấy càng ngày càng quá đáng, cuối cùng nhịn không được mà nổi giận.

Bầu không khí yên lặng nửa phút, Lạc Thịnh Huy chậm rãi xoa dịu cơn tức giận, đứng lên, ông ấy nâng ly: “Đầu tiên, tôi lại kính mọi người một ly, cảm ơn những nỗ lực và vất vả của mọi người, giúp cho bộ phim này thuận lợi đóng máy, tôi cảm ơn rất nhiều.

Sau đó, bởi vì mấy ngày trước fan của Trình Nghệ Hiên gây chuyện với Cảnh Huyên khiến cho bộ phim này bị ảnh hưởng, làm cho một số quần chúng không rõ chân tướng sinh ra nghi ngờ đối với bộ phim này cùng với ekip sản xuất và bản thân tôi, tôi xin lỗi mọi người, dù sao nữ chính là tôi chọn, tôi chịu trách nhiệm cho tất cả những chuyện này.

Cuối cùng, tôi muốn gửi đến mọi người một lời khuyên chân thành, cho dù sau này chúng ta sẽ không hợp tác nữa, nhưng tôi vẫn hy vọng tất cả mọi người có thể làm như tôi yêu cầu khi ở trong đoàn làm phim, là một diễn viên thực sự đi quay phim, đừng để bị dư luận dắt mũi, mọi người không phải là nô ɭệ của nó, quan trọng nhất là, đừng suy đoán vô căn cứ, giới này xem trọng thanh danh nhất, cho dù là huỷ hoại danh tiếng của người khác hay của chính bản thân mình, đều là một loại gϊếŧ người trá hình.

Tôi hy vọng tất cả mọi người không trở thành kẻ sát nhân, một kẻ sát nhân bằng lời nói!”

Từ trước đến nay Lạc Thịnh Huy đối xử với các diễn viên của ông ấy rất tốt, ông ấy là người ôn hoà, không giống như một số đạo diễn khác, diễn viên không nhập vai liền bày ra đủ kiểu nóng nảy, ông ấy là người rất giỏi tìm hiểu sâu hơn về diễn viên, Lạc Thịnh Huy luôn cho rằng diễn viên không phát huy được khả năng, ít nhất một nửa trách nhiệm thuộc về đạo diễn và kịch bản.

Vì vậy, làm diễn viên của ông rất dễ, nhưng cũng rất khó khăn, bởi vì ông ấy rất kén chọn diễn viên, đáng sợ nhất có một lần, để tìm một vai phụ phù hợp, ông ấy chờ đợi tận bốn năm, tất cả các diễn viên đều phù hợp mới bắt đầu quay phim.

Cho nên lúc Cảnh Huyên mới vào tổ, tất cả mọi người đều có sự hoài nghi đối với cô, thậm chí hoài nghi cả Lạc Thịnh Huy. Ra mắt với tác phẩm chính thức đầu tiên là một bộ phim thần tượng, không ai tin tưởng cảnh Huyên với tuổi tác và lý lịch như vậy có thể diễn ra một gián điệp hai mặt như nữ đại ca.

Cô còn quá trẻ, không đủ khí thế, không có thâm niên, khả năng diễn xuất không đủ giỏi.

Rất nhiều người đều cảm thấy, phải chăng Lạc Thịnh Huy bắt đầu “tạm bợ” với tác phẩm của mình rồi.

Bởi vì điều này, lúc đầu Cảnh Huyên luôn không thể hòa nhập vào đoàn làm phim này. Khi đó người cảm nhận sâu sắc nhất chính là Lạc Thịnh Huy, ông ấy thường xuyên nói chuyện phiếm với cô, giảng giải cho cô, về sau mới phát hiện, khi người khác vô thức xa lánh cô, cô sẽ rất khó hoà nhập, đó là lần đầu tiên ông ấy nổi giận, một cảnh phim, ông mắng tất cả diễn viên.

Ngày hôm đó bầu không khí rất áp lực, tất cả mọi người đều khó chịu trong lòng, kể cả ông ấy. Một diễn viên thường xuyên hợp tác phẫn nộ đi tới chất vấn ông: “Tôi vẫn luôn cho rằng ông là một nghệ sĩ có thể sáng tạo nghệ thuật, không ngờ ông cũng biến thành một thương nhân mình đầy mùi tiền, tôi thật sự rất thất vọng.”

Lạc Thịnh Huy hỏi: “Cậu dựa vào đâu mà chỉ trích tôi?"

"Lựa chọn Cảnh Huyên chẳng lẽ còn không đủ để nói rõ vấn đề này sao? Một người mới, nếu không có chỗ dựa, ông sẽ chọn cô ta? Mọi người đối xử lạnh nhạt với cô ta là bởi vì bản thân cô ta không đáng được tín nhiệm, ông che chở cho cô ta như vậy... Mọi người đều thất vọng về ông!”

Ngày đó Lạc Thịnh Huy trở mặt, chỉ vào tất cả mọi người giáo huấn một trận: “Các người rất ấm ức sao? Nghĩ rằng tôi sai rồi, phải không? Được, bây giờ tôi nói rõ ràng với các người, hôm nay sở dĩ tôi nổi giận, không chỉ bởi vì các người lạnh nhạt xa lánh người mới, quan trọng hơn là bởi vì tâm tư của các người đều không ở chỗ này, bị những chuyện không liên quan khác quấy nhiễu.

Mỗi một bộ phim, không chỉ dựa vào một diễn viên, một đạo diễn là có thể làm được, nó cần hàng trăm hoặc thậm chí nhiều người hơn nỗ lực làm việc cùng nhau để hoàn thành, vì vậy thứ chúng ta cần là một đội ngũ, mà cốt lõi của một đội ngũ là sự gắn kết. Là tổng chỉ huy nhưng các người gạt tôi sang một bên, còn muốn đến đổ lỗi cho tôi?

Mỗi một diễn viên đều là người mà tôi lựa chọn kỹ lưỡng, đối với tôi mà nói, tôi mặc kệ các người đã làm cái gì, sắp làm cái gì, mục đích tôi lựa chọn các anh cho tới bây giờ chỉ có một: phục vụ cho tác phẩm, phù hợp với bộ phim này là ưu tiên hàng đầu, việc các anh phải làm không phải là nghi ngờ, mà là phục tùng, đây là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với một đội ngũ, nếu có ai không tin tưởng tôi, hiện tại có thể rời đi, tất cả tổn thất tôi sẽ gánh vác, tôi chưa bao giờ chiều theo một ai.”

Lạc Thịnh Huy không trực tiếp ra mặt cho Cảnh Huyên, bởi vì ông ấy biết, nói quá nhiều sẽ phản tác dụng, kiểu người như Cảnh Huyên thật sự là người khiến người ta ghen tị nhất, rõ ràng cô ưu tú hơn người bình thường, nhưng người khác lại lựa chọn xem như không thấy, cứ nhìn chằm chằm vào khuyết điểm của cô, một khi nhìn thấy một chút khuyết điểm, sẽ công kích không giới hạn.

Có đôi khi, người qua đường phẫn nộ với cô, phần lớn là biểu đạt sự bất mãn với bản thân, loại giận chó đánh mèo này, là đáng sợ nhất.

Sau khi ông ấy nổi giận, tình hình tốt hơn rất nhiều, dần dần có sự gắn kết, quá trình quay phim xem như thuận lợi, nhưng bây giờ kết thúc rồi, một khi có gió thổi cỏ lay lần nữa, sẽ lại bắt đầu những suy đoán vô căn cứ.

Cho nên ông ấy mới có thể tức giận, không chỉ vì cảm thấy không công bằng cho Cảnh Huyên, mà còn cảm thấy thất vọng đối với cái giới này, cảm thấy bi ai cho nhân tính yếu ớt.

"Làm tốt việc của bản thân, chuyện thị phi của người khác, đừng tham gia vào, để tránh rơi vào vòng xoáy bạo lực tập thể, mọi người là một diễn viên, là một ngôi sao, rất nhiều người trẻ tuổi theo đuổi các cô các cậu, lấy đó làm gương, các cô cậu không thể mang đến cho họ quá nhiều năng lượng tiêu cực, cũng đừng lừa dối họ, đây là trách nhiệm của mọi người." Sau cùng Lạc Thịnh Huy nói một đoạn như vậy, rồi rời khỏi bữa tiệc sớm.

Một đám người ở phía sau nói: “Khoảng thời gian này tính tình của đạo diễn Lạc nóng nảy ghê, chẳng lẽ mọi người đoán đúng, ông ấy thật sự có gì đó với Cảnh Huyên à? Nếu không thì sao lại luôn giúp đỡ cô ta.”

Nếu như Lạc Thịnh Huy nghe thấy những lời này, có lẽ sẽ hối hận vì đã nói những lời vừa rồi. Người ta mãi mãi không thể thức tỉnh một người giả bộ ngủ. Đối với sự bất công của số mệnh, đại đa số mọi người đều tình nguyện quy tội cho những vật ngoài thân như gia cảnh, gặp đúng thời cơ, chứ không muốn suy nghĩ lại xem có phải thực lực của mình không đủ tốt hay không, cho nên người tầm thường mới nhiều như vậy.

Thật đáng buồn!

Cảnh Huyên và Giản Thư Dao trở về khách sạn, thu dọn đồ đạc trực tiếp quay về.

Giản Thư Dao không muốn ở chỗ của Cảnh Huyên, đến khách sạn thuê một căn phòng, Cảnh Huyên khuyên không được, chỉ có thể dặn dò cô ấy có việc gì thì gọi điện thoại, bản thân cô thì trở về nhà, lúc mở cửa, đèn bên trong sáng lên, trên mặt đất vô cùng lộn xộn.

Cô hoảng sợ, vô thức cảm thấy trong nhà có trộm, da đầu cô tê dại, một tay nắm lấy cây gậy sắt ở cửa chính. Vào lúc nửa đêm như thế này, Khương Hàn lại đang quay phim, cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi, không dám nhúc nhích, một tay cầm gậy sắt, một tay sờ điện thoại di động ở trong túi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm phía trước, ngón tay vuốt mở màn hình, nằm đầu danh bạ chính là Khương Hàn, gọi đi.

Nghe được tiếng chuông trong ống nghe trùng với tiếng chuông trong phòng ngủ, cả người Cảnh Huyên sửng sốt một lúc, sau đó hoàn toàn thả lỏng. Cô thở hổn hển, cuối cùng hít một hơi, mạnh mẽ quát một câu: “Khương Hàn, anh ra đây cho em!”

Lúc Khương Hàn mặc áo choàng tắm xuất hiện trước mặt, cô chỉ cảm thấy trong lòng có đủ loại cảm xúc, nhớ nhung, oán hận, bất ngờ, vui vẻ cùng với sợ hãi, tất cả cảm xúc đan xen lại với nhau, cô quên mất vừa rồi mình muốn mắng anh, lập tức nhào tới, treo lên người anh.

Vừa khóc vừa cười!

Khương Hàn đang tìm đồ, không hiểu sao lại bị cô quát một câu, không hiểu sao lại thấy cô nhào vào ngực anh, chỉ cảm thấy buồn cười, xoa đầu cô hỏi cô: “Sao vậy?”