Chương 53

Editor: Nguyễn My

Khi Cảnh Huyên bay đến Hồng Kông, có fans đến đón, khi cô đẩy hành lý đi ra, cô vô cùng sửng sốt khi thấy một tấm biển viết tên mình xuất hiện trong tầm mắt.

Mặc dù “Một thế Trường Ninh” giúp cô kiếm được không ít fans, nhưng đến bây giờ cô cũng chưa ý thức được mình đang làm minh tinh.

“Huyên Huyên, Huyên Huyên, nhìn đây này!”

“Huyên Huyên, chị đi đường vất vả rồi!”

“Tụi em yêu chị!”

“...”

Đoàn người kích động đôi chút, không biết là ai nói: “Mọi người trật tự một chút, không được quấy rầy người khác, đừng khiến Huyên Huyên mất mặt.” Sau đó mọi người lại dần dần bình tĩnh lại, một đường vây quanh hai bên hàng rào, vẫn luôn đi theo bước chân Cảnh Huyên.

Có không ít người đang chụp, cầm điện thoại, máy ảnh, thậm chí còn có máy ảnh DSLR chuyên nghiệp và các loại camera chuyên nghiệp.

Cảnh Huyên cảm thấy hơi căng thẳng, không dám di chuyển quá nhiều, Giản Thư Dao đang ở bên trái cô, không biết đang suy nghĩ gì, vẫn luôn trầm mặt, không nói lời nào, một biểu cảm gương mặt lãnh khốc, ngược lại càng giống một minh tinh nổi tiếng hơn so với Cảnh Huyên!

Có một em gái dẫn đầu trong nhóm fans đón ở sân bay, khi trông thấy Cảnh Huyên, trước tiên đưa món quà nhỏ đã chuẩn bị: “Huyên Huyên, đây là món quà nhỏ mà mọi người cùng nhau chuẩn bị, chúc chị đóng phim tiếp theo thành công, mỗi ngày vui vẻ.”

Bên cạnh Cảnh Huyên có bốn vệ sĩ, bốn cái sừng vây xung quanh Cảnh Huyên, tư thế kia, ngược lại rất dọa người, vệ sĩ là Cảnh Bác Hiên sắp xếp, ngành giải trí quá phức tạp, sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc đầu cô nói không cần, dĩ nhiên là không lay chuyển được anh của cô.

Đầu tiên em gái dẫn đầu đưa quà tặng cho vệ sĩ, để bọn họ kiểm tra xong sau đó mới đưa đến tay Cảnh Huyên.

Chỉ là cử chỉ quan tâm này, Cảnh Huyên đã cảm thấy vô cùng cảm động, liên tục nói hai tiếng cảm ơn!

Sau đó em gái kia vẫn luôn cầm máy ảnh DSLR chụp ảnh, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu với Cảnh Huyên, nói chuyện “Một thế Trường Ninh”, nói chuyện về kịch bản mới, trò chuyện về sắp xếp tiếp theo của cô, tất cả không nên hỏi không hỏi, toàn bộ chặng đường vừa lễ phép vừa thân thiết.

Trợ lý nhỏ An An của Cảnh Huyên lần đầu tiên ra ngoài với Cảnh Huyên, trông thấy cảnh này, không hiểu sao cảm thấy tự hào, khi rẽ băng qua đường, fans tạm thời cách khỏi Cảnh Huyên, An An ghé vào bên tai Cảnh Huyên nói: “Chị Huyên Huyên, fan của chị rất hiểu chuyện!”

Cảnh Huyên cười, nào có! Cảm ơn những người kia nguyện ý đối đãi dịu dàng với cô, cho cô càng nhiều dũng khí và sức mạnh. Vốn là bị chửi quen rồi, nhìn thấy từng cái ngôn từ bén nhọn xuất hiện trên màn hình, có đôi khi chính cô cũng hoài nghi bản thân có phải thật sự chịu không nổi.

Nhưng may mắn, thế giới này cũng không luôn luôn cố tình gây sự.

An An nói với Giản Thư Dao: “Chị Giản, chị nói đúng không?”

Giản Thư Dao đang đờ đẫn lấy lại tinh thần, cuối cùng đảo mắt, cũng không biết hai người kia đang thảo luận cái gì, vì vậy không yên lòng “ừm” một tiếng.

Xe đón đến rồi, Cảnh Huyên đứng trước cửa xe nói tạm biệt với mọi người: “Mọi người vất vả rồi, rất vui khi gặp mọi người, thời gian không còn sớm nữa, tất cả về sớm đi! Chú ý an toàn.”

Lúc này không sai lắm thì đã hơn mười một giờ khuya, nhiều người như vậy chờ ở chỗ này, Cảnh Huyên ngoại trừ cảm kích, vẫn là cảm kích.

Sau khi ngồi lên xe, An An nhịn không được nói: “Tối nay máy bay bay bốn mươi phút, các cô ấy đã chờ rất lâu! Khi thấy chị Huyên Huyên còn nhiệt tình như vậy, đây tuyệt đối chính là fan chân ái rồi! Em không thể tin được, em sợ nhất đám đông, coi như là vua cha đến, để em đợi lâu như vậy, em cũng sợ là nóng nảy.”

Cảnh Huyên nghĩ, cô nhất định phải trở nên ưu tú hơn, sau đó mới xứng đáng với những người yêu thương cô.

Trên đường đi, Giản Thư Dao rất trầm mặc, khi xuống xe, Cảnh Huyên nhịn không được kéo tay cô ấy: “Dao Dao, rốt cuộc cậu làm sao vậy? Hồn vía trên mây.”

Ánh mắt Giản Thư Dao tỉnh táo trong nháy mắt: “Không có gì, chỉ là hơi mệt một chút.”

Cô ấy đẩy hành lý giúp Cảnh Huyên, một mạch đi về phía trước, mặt bình tĩnh dọa người, nhưng trong lòng lại đang dậy sóng.

Trong đầu không ngừng nhớ lại hình ảnh ở trong bệnh viện, âm thanh nữ bác sĩ mang theo ý cười---

“Chúc mừng, quả thực là có em bé, có thai 21 ngày, ba tháng đầu là thời kì quan trọng, có rất nhiều...”

Nữ bác sĩ còn chưa nói hết, cô ấy liền mạnh mẽ vò đầu rối tóc, vẻ mặt hậm hực nói: “Nếu như muốn phá thai phải làm sao?”

Vốn khuôn mặt nữ bác sĩ đang mang theo nụ cười từng chút cứng ngắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn cô ấy một cái, dường như là thấy cô ấy là một mình hiểu ra cái gì, lấy lại nghiêm túc và chăm chỉ như một: “Nạo phá thai tổn hại rất lớn đến thân thể, nhất là người lần đầu tiên có thai, cô phải suy nghĩ cho kĩ... nhưng nếu như cô thật sự muốn làm, thì nên làm vào khoảng 35~50 ngày, bây giờ quá sớm, sẽ xuất hiện vấn đề hút tử ©υиɠ không sạch...”

Giản Thư Dao dường như là bay ra khỏi bệnh viện, đầu óc trống rỗng, chỉ có một câu “quả thực có em bé” đang vang vọng quanh quẩn.

Trời, thật sự có, cô ấy sờ bụng bằng phẳng của mình làm sao cũng nhìn không ra, luôn cảm thấy trong cơ thể có một sinh vật không rõ ràng, không biết sinh vật này sẽ giống như cơn lốc đen, làm rối tất cả mọi thứ của cô ấy.

Kì thực từ giây giây phút biết mình mang thai cô ấy đã có đáp án, đứa nhỏ này không thể sinh ra.

Thế nhưng giây phút loại cảm giác sợ hãi khi sắp sát hại một sinh mệnh bao phủ cô ấy, khiến cô ấy cảm thấy bản thân thật tàn nhẫn.

Khi học cấp ba từng được xem một bộ phim giáo dục, gọi là phá thai không phải chính là vỡ cung sao, đem phôi thai đã trưởng thành đào ra từ trong tử ©υиɠ, thậm chí có vài phôi thai nhiều tháng, đã phát triển xương cốt, sẽ phải làm nát thịt sau đó hút ra từ trong tử ©υиɠ, hình ảnh kia, đến bây giờ Giản Thư Dao còn nhớ kĩ.

Lúc trước còn thề son sắt nói rằng có đánh chết cũng không phá thai, quá tàn nhẫn, thậm chí còn mắng những người phá thai kia, cũng không thể hoàn toàn có biện pháp xử lý thích đáng, đến bây giờ chính cô ấy, chỉ cảm thấy giống như mắc một sụn xương ở cổ, không thể đi lên, cũng không thể đi xuống, cực kì khó chịu.

Cô ấy từng có suy nghĩ trong chớp mắt muốn nói với Trình Dương, thế nhưng chỉ là trong nháy mắt, anh ấy là ai, là người pháo ~ bạn, người này ** không đáng phụ trách để cô ấy mang thai, cô ấy muốn mắng anh ấy dừng lại, có thể nói cuối cùng không chịu trách nhiệm nhất vẫn là bản thân.

Rầu rĩ, khó chịu, thậm chí còn có chút ghét bản thân, mấy ngày tiếp theo cô ấy đều ở trạng thái này.

Cảnh Huyên quay phim rất bận, “Hủy diệt đếm ngược” là một một phim có rất nhiều cảnh quay hành động, thể lực của cô mỗi ngày đều ở trạng thái tiêu hao lớn nhất, mỗi ngày khi quay về khách sạn, mệt đến mức nằm ngủ, đã rất lâu không liên lạc với Giản Thư Dao.

Giản Thư Dao không cần ở chung tổ, lúc này cô ấy chính là người trốn tránh, ai cũng không gặp.

Khi Giản Thụy Phong tìm gặp Giản Thư Dao là nửa tháng sau, khi đó Giản Thư Dao đang nằm trong khu dân túc nghỉ phép, khi nhìn thấy Giản Thụy Phong, cô ấy nhíu mày.

“Bố đến đây làm gì?”

Khi ra ngoài Giản Thụy Phong luôn luôn có thư kí và một đoàn vệ sĩ đi sau lưng, lần này lại lẻ loi một mình, sắc mặt ông ấy cực kì không tốt, khi nhìn thấy Giản Thư Dao, trong ánh mắt xuất hiện tức giận nhẫn nhịn dường như muốn thiêu đốt cô ấy.

“Phá bỏ đứa trẻ đi, sau đó ngoan ngoãn đi Úc du học, chuyện lần này bố có thể không truy cứu nữa.” Giản Thụy Phong ngồi đối diện Giản Thư Dao, lông mày nhíu lại.

Giản Thư Dao chỉ cảm thấy xót xa: “Bố luôn luôn giám sát con không thấy mệt mỏi sao? Bố cho con một chút không gian, một chút tự do không được sao?”

“Cho con không gian, cho con tự do? Bố chính là quá khoan dung với con mới có thể để con làm ra loại chuyện không có ranh giới này!”

“Con có điểm cuối cùng hay không tự con biết, chuyện con đã làm sai tự con gánh, không cần bố khổ cực quan tâm. Còn có, Giản Thụy Phong con nói cho bố biết, con là một người tự do, chỉ chịu trói buộc của pháp luật, làm phiền bố sau này đừng có dùng thủ đoạn không đứng đắn theo dõi con, không thì con sẽ báo cảnh sát!”

“Tự con chịu trách nhiệm? Giản Thư Dao, con nói cho bố biết con lấy cái gì chịu trách nhiệm? Vậy mà cùng một tên minh tinh nhỏ ở cùng nhau, Giản Thư Dao, con thật là có năng lực!”

Cô ấy không ngờ ngay cả cái này Giản Thụy Phong cũng biết, trong nháy mắt suýt nữa tức giận: “Con như thế nào không liên quan đến ba, không giải quyết được cùng làm thì chết đi, chết sạch sẽ, cũng không làm phiền đến ba, ba cũng không cần đến làm phiền con! Cả ngày bố nhìn chằm chằm con có mệt không?”

“Giản Thư Dao, con đang nói bậy gì đó!”

“Được rồi, bố đi đi, con không muốn nói chuyện với bố, con rất mệt, thật sự rất mệt!” Cô ấy đứng dậy, quay đầu rời đi, tất cả hung hăng trong nháy mắt quay đầu kia hóa thành nước mắt dâng trào, những đè nén khổ sở kia trong khoảng thời gian này được yếu đuối che chở khiến lý trí của cô ấy đánh tơi bời, lần đầu tiên cô ấy khóc thành tiếng trước mặt Giản Thụy Phong.

Rốt cuộc cô ấy vẫn là không nhịn được quay đầu nhìn về phía Giản Tụy Phong, lên tiếng tố cáo: “Giản Thụy Phong bố có thể hạ thấp cái đầu kiêu ngạo của mình được không, nhìn người bên cạnh một chút? Con không cầu xin ba có thể quan tâm bọn họ, chí ít đừng đâm dao, thành sao? Con là người, không phải là thú vật bố nuôi, bố không cần lúc nào cũng đeo dây thừng lên cổ con, bố trói không được con đâu... Sở dĩ đến bây giờ bố có thể kêu gào trước mặt con, không phải là bởi vì con không có cách nào cầm bố, chỉ bởi vì... bố là bố của con, dù chỉ là trên huyết thống...” Nói xong, cô ấy cúi đầu, nước mắt từ trong khóe mắt rơi xuống.

Đây là lần đầu tiên cô ấy nói ra là lời như vậy, tất cả hung hăng và ngụy trang thu lại, tất cả cảm xúc yêu hận đều thu lại, chỉ còn một con người yếu ớt, tất cả mọi thời khắc cũng muốn có một bờ vai khoan dung để Giản Thư Dao dựa vào, đây mới chính là con người thật của cô ấy, Giản Thư Dao yếu ớt, khát vọng yêu thương.

Đạo lý lớn này ai cũng hiểu, có thể hiểu có cái rắm dùng, nếu như mỗi người có thể dùng đạo lý lớn này cả đời không phạm sai lầm, vậy trên đời này cũng không có nhiều chuyện sai lầm như vậy.

Cô ấy líu ríu lên tiếng: “Ngoài việc bố mắng con ra, còn cho con cái gì? Gia đình hoàn chỉnh? Yêu sao? Quan tâm sao? Đừng nói với con là tiền và địa vị, từ trước đến nay... con không thèm!”

Mãi đến khi Giản Thư Dao biến mất, Giản Thụy Phong cũng chưa lấy lại được tinh thần, biểu cảm của cô ấy quá yếu ớt, lại quá quật cường, lần đầu tiên cô ấy dùng giọng điệu này nói chuyện với ông ấy, trong ánh mắt đều là mệt mỏi và buồn bã tuyệt vọng, trong nháy mắt đó, trong lòng ông ấy đau nhói.

-

Thời gian trôi qua cực kì nhanh, hơn một tháng Cảnh Huyên quay phim rất nhanh đã kết thúc, Giản Thư Dao đi đón cô, thuận tiện tham gia tiệc đóng máy.

Ở tiệc rượu có người mời rượu, Giản Thư Dao lễ phép từ chối: “Cảm ơn, bây giờ tôi không thể uống rượu!”

Người đó không buông tha: “Cô Giản không nể mặt mũi đúng không?”

Giày vò một hồi, chính là giải thích không rõ, Giản Thư Dao cũng tức giận: “Phụ nữ có thai không thể uống rượu, chắc hẳn anh cũng biết?”

Yên lặng, vì Giản Thư Dao và Cảnh Huyên làm trung tâm nhanh chóng yên lặng, sững sờ nhìn cô ấy.

Người thừa kế duy nhất xí nghiệp Giản thị, những người này bọn họ cũng biết, nhưng mà... hình như cô ấy còn chưa đính hôn, thậm chí ngay cả bạn trai cũng không có, đột nhiên mang thai?

Hào môn không phải đều rất kiêng kị chuyện chưa kết hôn mà mang thai sao?

Cảnh Huyên cũng sửng sốt, một miếng súp lơ suýt chút nữa phun ra ngoài, nghẹn ở cổ họng, uống nửa ly nước mới khôi phục lại, không thể tin nhìn Giản Thư Dao, trực tiếp kéo cô ấy ra ngoài.

Hành lang mờ tối, Giản Thư Dao cúi đầu tựa lên tường, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, không thấy rõ biểu cảm.

Cô ấy kể đơn giản đầu đuôi câu chuyện.

Cảnh Huyên hơi mơ hồ, cô cảm thấy bản thân quá ít quan tâm Dao Dao, cô có chút khổ sở, đưa tay ôm cô ấy: “Xin lỗi, bây giờ tớ mới biết.”

Cô dừng một chút, lại hỏi: “Đứa bé kia làm sao bây giờ? Thật sự muốn bỏ sao?”