Chương 52

Editor: Thuyên

Cả đêm, Cảnh Huyên trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu cô hồi tưởng lại câu nói của luật sư An: “Đây là giấy chứng nhận, tôi sẽ giữ một bản, bản còn lại cô giữ, đây là ý của Khương Hàn.”

Luật sư An nhìn chằm chằm vào Cảnh Huyên, lúc Khương Hàn đến tìm anh ta, anh ta còn tưởng rằng anh gặp phải chuyện khó khăn, khi mới ra mắt, con đường của Khương Hàn cũng không được suôn sẻ cho lắm, gặp phải một số rắc rối, đều do anh ta giúp đỡ giải quyết, sau đó liền trở thành luật sư riêng của anh.

Cho đến khi vị trí trong giới của Khương Hàn càng ngày càng vững vàng, phiền phức ngày càng ít, đã lâu anh ta không giúp Khương Hàn làm gì. Lần này đột nhiên tìm đến nhờ anh ta hỗ trợ công chứng tài sản. Lúc đó, anh ta nghĩ rằng có chuyện lớn xảy ra, nhưng không ngờ làm xong bị thồn một nắm thức ăn cho chó.

Nói xong câu đó, luật sư An mím môi cười, một tay nhẹ nhàng đẩy mắt kính của anh ta, trong mắt anh ta toát ra ý cười: “Nhưng tôi nghĩ cô Cảnh cũng không dùng được, quyết tâm của Khương Hàn đủ để chứng minh tất cả rồi.”

Tuổi thọ con người tuy ngắn nhưng lại dài, ai có thể đảm bảo sẽ không có sai sót nào, Khương Hàn dám đánh cược mạng sống của mình, anh ta cũng đã rất khâm phục rồi.

Trước đó Cảnh Huyên không hề biết gì cả, lúc này trong lòng cô rất bối rối. Khương Hàn đem quyền chủ động cho cô, cảm giác này vô cùng ấm áp, dường như có thứ gì đó đang sưởi ấm trái tim cô, mang đến cảm giác an toàn mà cô chưa từng có.

Cô nhớ tới buổi sáng hôm đó, Khương Hàn nói: “Xin lỗi em, là anh làm không tốt, không cho em đủ cảm giác an toàn!”

Cho nên bây giờ là đền bù sao?

Cảnh Huyên cảm thấy kiếp trước có lẽ cô đã cứu được cả hệ ngân hà!

Cuối cùng mối quan hệ bấp bênh này cũng đã hạ xuống vững chắc, cuối cùng cô cũng không cần phải hoảng sợ nữa. Nhưng trong lòng cô vẫn có chút khó chịu vì cái giá anh phải trả quá lớn.

Dao Dao ở đây trêu chọc cô hết cỡ, nói tới mức cô mặt đỏ tai hồng mới chịu ngủ.

Nhưng Cảnh Huyên không thể ngủ được tí nào, cô rón ra rón rén xuống giường tới ngồi trên ghế xích đu ngoài ban công gọi điện cho Khương Hàn, ở đó rất ồn ào, Khương Hàn nói: "Chờ một chút."

Một lúc sau, Cảnh Huyên mới nghe thấy bên kia yên tĩnh lại, có lẽ anh đã tìm được một nơi hẻo lánh, giọng nói của Khương Hàn qua ống nghe: "Em còn chưa ngủ sao?"

Cảnh Huyên cuộn mình trên ghế, ôm đầu gối trả lời hắn: "Khương Hàn, em ngủ không được, anh đối với ta quá tốt. Thật ra anh không cần làm như vậy."

"Anh biết em vẫn luôn không có cảm giác an toàn, Cảnh Huyên à, tuy rằng anh lớn hơn em vài tuổi, nhưng trong chuyện tình cảm anh cũng không hơn em là bao. Anh không biết làm cách nào để loại bỏ sự bất an trong lòng em. Anh nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có biện pháp đó, anh không có ý gì khác, chỉ muốn nói với em rằng dù tương lai chúng ta đi được bao xa thì ít nhất bây giờ anh vẫn ở bên em với mong muốn nắm tay em đến hết cuộc đời, cho đến khi chết đi cũng không hối hận. Cũng là trách nhiệm cho bản thân anh, nếu sau này anh đổi ý, thì mọi thứ của anh đều thuộc về em.”

Khi Cảnh Huyên nghe thấy giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng và dịu dàng của anh, đôi mắt cô ươn ướt một cách kỳ lạ, cô nói: “Anh cứ như vậy làm em không biết phải tặng lại cho anh cái gì. Món quà của anh quá quý giá đối với em.”

Anh nói: “Đối với anh, em chính là món quà quý giá nhất.”

Cảnh Huyên cũng nở nụ cười: “Anh đã tin tưởng em đến thế thì em cũng không thể để anh tin tưởng sai người.” Gặp được Khương Hàn có lẽ là điều may mắn nhất trong cuộc đời cô. Cô dừng một chút, chậm rãi nói: “Khương Hàn, em sẽ khiến bản thân trở nên tốt hơn, xứng với anh hơn.”

Khương Hàn có lẽ cảm thấy giọng điệu trong lời nói của cô quá trẻ con, không nhịn được mà cười nhẹ: “Em cứ là chính mình thôi, trong tình yêu không có gì là xứng hay không xứng. Trên đời này có vô số người, nếu duyên phận cho anh cố tình gặp được em, yêu em, anh sẵn sàng chấp nhận, rất đơn giản không phải vì em hoàn hảo mà anh và em là phù hợp nhất. "

Trong những năm qua, anh đã gặp rất nhiều người phụ nữ, gợi cảm, quyến rũ, trong sáng, lạnh lùng, cũng từng có ấn tượng tốt nhưng chỉ là ấn tượng tốt. Cảnh Huyên thì khác, cô ấy luôn có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh. Anh không phải là một người nhiệt tình, thờ ơ đối với nhiều thứ, đôi khi giống như lạnh nhạt. Nhưng Cảnh Huyên luôn có thể khiến anh tức giận, chọc anh cười, khiến anh lo lắng và làm anh cáu kỉnh.

Đây có lẽ là một phản ứng hóa học tuyệt vời.

“Khương Hàn, thật ra thì...em thích anh từ rất lâu rồi, hẳn là...ừm khi còn nhỏ, lúc đầu là quyến luyến không muốn xa rời, có thể là tình cảm thích anh trai, nhưng em rất thích được ở bên cạnh anh. Tới tuổi dậy thì luôn thích mơ mộng tương lai. Có một lần mọi người cùng nhau thảo luận về mẫu con trai họ thích, trong đầu em cũng tự vẽ ra hình tượng con trai em thích, cuối cùng em nhận ra rằng chỉ có anh phù hợp với tất cả đặc điểm của hình mẫu lý tưởng đó. Khi ấy em mới chợt phát hiện dường như tình cảm của em dành cho anh đã chuyển từ thích thành yêu rồi.” Cảnh Huyên thở ra một hơi, lại hít sâu rồi nói tiếp: “Khương Hàn, em yêu anh!”

Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc nói rằng cô yêu anh, trái tim cô cứ đập thình thịch, vội vàng nói: “Ừm, cứ vậy nhé, anh đang bận, em cúp máy trước đây.” Sau đó cô tắt máy.

Trước đây cô chưa bao giờ dám nói ra như vậy, bởi vì sợ anh không hề yêu cô, tình yêu của bản thân sẽ trở nên rẻ rúng, suy nghĩ đó thật sự là ngu ngốc, cuộc đời kéo dài được bao nhiêu năm, yêu với hận chỉ là chuyện trong nháy mắt, nếu không nói ra thì ai mà biết được!

Khương Hàn im lặng nghe xong lời cô nói, sau đó nghe tiếng tút tút nhanh trong ống nghe, một lúc lâu sau mới định thần lại, tự nhủ: “Anh cũng yêu em!”

Ở trong làng giải trí lâu rồi, đã sớm mài dũa được một thân thể cường tráng và tinh thần thép, trái tim này đã lâu không rung động như vậy.

Gió đêm thổi vào người anh, lạnh thấu xương, làm đầu óc con người anh tỉnh táo, anh đang quay phim ở bên ngoài, trường quay hỗn loạn, anh phải đi sang chỗ khác mới yên tĩnh được một chút.

Lúc này, anh trở lại phía trường quay, mấy nhân viên đoàn phim nhìn thấy anh thì không nhịn được cười: “Đây là lần đầu tiên thấy thầy Khương nghe điện thoại trong lúc quay phim đó!”

Trong miệng Khương Hàn ngậm một điếu thuốc, lấy bật lửa ra muốn châm lửa, chợt nhớ tới cái gì đó, im lặng cất vào, cười đáp lại: “Bà xã tôi gọi!”

Anh nói lời này vô cùng tự nhiên, thái độ giống như nói là thời tiết hôm nay thật đẹp.

Mấy người nhân viên đoàn phim nhìn nhau đều thấy ánh mắt ngạc nhiên của người đối diện, ảnh đế đã kết hôn? Chắc là không phải đâu, một chút tiếng gió cũng không nghe nói gì hết!

“Thì ra là chị dâu, chẳng trách được! Chị dâu không phải người trong giới sao? Nếu không thì sao có thể một chút động tĩnh cũng không có.”

Khương Hàn trả lời: “Coi như là vậy đó, cô ấy mới gia nhập giới giải trí không lâu, cũng coi như là người mới.”

“Vậy thì cô ấy thực sự rất may mắn.” Có thể trèo lên ảnh đế thì sau này chắc chắn có tương lai xán lạn và không bị giới hạn! Ghen tị quá đi.

Khương Hàn cười: “Không phải đâu, cô ấy không muốn tôi giúp cô ấy nên mới không công khai.” Thật ra anh luôn cảm thấy có công khai hay không không quan trọng, mà là năng lực thừa nhận của cô quá kém, nên anh cảm thấy bây giờ cũng không phải lúc để công khai.



Cảnh Huyên ngủ thϊếp đi trên ban công, buổi sáng do lạnh mà tỉnh dậy, đoán chừng là bị cảm rồi. Lúc đi sự kiện, Giản Thư Dao mắng cô không có tiền đồ: “Cậu xem cậu lớn đến chừng này còn bị kinh ngạc vì chuyện cỏn con, không phải Khương Hàn chỉ cho cậu vài tờ giấy thôi sao, làm gì đến nỗi cậu phải mất hồn mất vía như vậy!”

Cảnh Huyên vừa lau nước mũi vừa trả lời cô: “Trời ơi, có người đàn ông đem toàn bộ tài sản sở hữu cho cậu, cậu không bị đơ luôn hả?

Mấu chốt là người đàn ông này còn rất có điều kiện. Một người đàn ông có điều kiện lại tốt tới mức người thần căm phẫn lại cưng chiều cô như vậy, cái cảm giác đó không thua gì trúng 500 vạn. Cứ có cảm giác không chân thật lắm, nhịn không được tự hỏi bản thân rằng người đàn ông đó là của cô sao?

Giản Thư Dao “chậc” một tiếng: “Anh ta ngớ ngẩn quản tớ làm gì, cậu cứ giữ đó đi. Bây giờ một người đàn ông không dễ dàng tìm được một cô gái, thật may mắn cho anh ta khi có thể cưới được một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như cậu. Nếu như tớ là Khương Hàn, tớ cũng tình nguyện giao hết tài sản tớ có cho cậu.”

“Haizz, khi nào cậu gặp được người như thế cậu mới hiểu được.” Hiểu được cảm giác tim gan cồn cào cảm xúc rối rắm này.

Bởi vì quá quan tâm mới có thể e dè cẩn thận như thế.

Hôm nay Cảnh Huyên tham gia một chương trình trên truyền hình, mời đoàn phim “Một Đời Trường Ninh”, cuối cùng chỉ có ba người là đạo diễn, Trình Dương và Cảnh Huyên đến.

Gần đây chuyện tuyên truyền ngày càng trở nên khó khăn, Ôn Viện Viện bị Đường Bạch Dạ ép buộc phải nghỉ dưỡng thai, Dịch Minh Lãng và Khương Hàn lại một lần nữa hợp tác đóng phim điện ảnh, hiện tại ngoài Trình Dương và Cảnh Huyên, hầu như không còn ai có thời gian rảnh cả, mà Cảnh Huyên tháng sau cũng phải vào đoàn làm phim.

Chỉ còn hai tuần nữa là đến tập cuối của bộ phim truyền hình chiếu mạng, tức là còn bốn tập nữa. Nói thật Cảnh Huyên vẫn có chút lo lắng, có nhiều người đoán già đoán non rằng nữ chính bị thay đổi. Bởi vì có tổng cộng bốn mươi tập, mà từ tập hai mươi vai diễn của Ôn Viện Viện gần như rất ít. Tình tiết đảo ngược là ở tập thứ tư đếm ngược, cuối cùng Ôn Viện Viện đã làm chuyện tổn thương Khương Hàn vì cô yêu quá cố chấp mà bị Cảnh Huyên gϊếŧ.

Cảnh Huyên không biết liệu người hâm mộ của Ôn Viện Viện sẽ náo loạn như thế nào khi cốt truyện này rõ ràng.

-

Khi Giản Thư Dao và Trình Dương gặp nhau trong phòng nghỉ, khuôn mặt Giản Thư Dao lạnh lùng quay đi, nghiêng đầu nói với Cảnh Huyên: “Tớ vào nhà vệ sinh!”

Ánh mắt Trình Dương sâu thẳm, cuối cùng cũng đi theo ra ngoài, Cảnh Huyên không kịp lẩm bẩm tự nhủ: “Vừa rồi không phải mới đi vệ sinh sao?”

Giản Thư Dao bị Trình Dương chắn trong nhà vệ sinh, lúc này trong nhà vệ sinh nữ không có ai, anh đè cô lên cửa, một tay chống bên sườn vai cô, cúi đầu hỏi cô: “Em né anh?”

Giản Thư Dao trợn mắt nhìn anh, lập tức cười khẩy một cái: “Anh coi trọng bản thân mình quá đó. Tôi né anh làm gì? Anh là ai?”

“Chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi!”

“Anh chặn tôi trong nhà vệ sinh để nói chuyện, lại còn là nhà vệ sinh nữ? Anh không cảm thấy chờ lát nữa có người tới đây, hoặc là có người nhìn thấy tôi và anh từ đây đi ra thì dễ dàng bị hiểu lầm à?” Còn không phải là hiểu lầm thông thường nữa, một nam một nữ ở trong nhà vệ sinh… Trời ơi, chắc là vã lắm rồi!

Khi cô nói những lời này, Trình Dương đương nhiên cũng hiểu ra, trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ. Anh ho khan một tiếng: “Gọi điện thoại em không nghe, nhắn tin cũng không hồi âm, em nghĩ anh muốn chặn em ở đây lắm sao?”

Giản Thư Dao không muốn dính dáng liên quan gì nữa: “Được rồi, được rồi, có chuyện gì thì nói lẹ đi, nói xong rồi thì đường ai nấy đi đừng làm phiền nhau nữa!”

Trình Dương không khỏi nhíu mày, “Em ghét anh đến vậy sao?”

“Không, không phải chán ghét mà là ghê tởm, từ thể xác đến tâm hồn, từ hành động đến lời nói.” Cô nhướng mày, bộ dạng nhìn rất muốn đánh!

“Em…” Trình Dương hít sâu một hơi thật sâu để kiềm chế ý định muốn đánh người, cuối cùng giận quá hóa cười: “Tôi nghĩ thân thể của anh vẫn rất thích tôi, anh có muốn thử lại không?” Ký ức điên cuồng đêm hôm đó vẫn còn rất mới mẻ, hai người giống như không biết đủ mà đòi lẫn nhau, cảm giác trái tim chạm vào nhau mãnh liệt đó khi hồi tưởng lại vẫn nhớ rất rõ.

Trình Dương vốn dĩ chỉ là đè cánh tay cô, nhưng bây giờ cô trực tiếp đè cả người cô lên trên người cô, tiếp xúc khoảng cách bằng 0. Giản Thư Dao không hiểu rằng cô có thể thoát khỏi người đàn ông có vẻ yếu ớt này bằng cách ngã qua vai cô. Nhưng cô ấy không đáp lại.

Ngay cả khi nụ hôn của anh đáp xuống môi cô, cô cũng không trốn tránh mà còn có sự vui sướиɠ khó hiểu.

Có lẽ nào cô ấy có ấn tượng tốt với anh?

Ôi trời! Đáng lẽ cô nên đẩy anh ra, rồi tát anh một cái, quát vào mặt anh: “Cút ngay!”

Nhưng không, cô ấy thậm chí còn đáp lại anh, hai người họ hôn nhau đến mức trời đất quay cuồng, đến mức quên hết tất cả, cô cũng hoàng toàn quên rằng thực ra cô rất ghét anh.

Đến khi hai người tách ra, cả hai đều hơi thở hổn hển, im lặng, im lặng, lại im lặng!

Trình Dương chậm rãi cười: “Bây giờ còn muốn nói cái gì nữa?” Dáng vẻ đó, giống như đắc ý nói: Nhìn xem, thân thể của em vẫn là rất thành thật.

Giản Thư Dao lau nước miếng: “Anh tự dâng đến cho tôi, tôi từ chối thì chính là có lỗi với bản thân.”

Giản Thư Dao khen anh: “Kỹ năng hôn rất tốt, tôi khá hài lòng!”

Thái độ nữ khách làng chơi của cô quả thực khiến người ta từng phút từng giây muốn bóp chết cô, Trình Dương cảm thấy bản thân cả đời có lẽ chưa từng gặp qua phụ nữ như vậy, mềm cứng đều không ăn.

Cuối cùng, Trình Dương không thể nói với cô chữ nào, hai người tự nhiên tan rã không vui vẻ gì, khi đi ra ngoài thì thật sự gặp người khác, thấy rõ đó là A Đông, Giản Thư Dao thở phào nhẹ nhõm khó có thể nghe thấy, nếu như bị người khác gặp phải, cô còn dễ nói, nhưng đối với Trình Dương mà nói thì nhất định là tai họa, thật không biết người đàn ông đó nghĩ như thế nào, đồ ngốc!

Trình Dương vẫn vẻ mặt u ám, nhướng mày nhìn A Đông: “Có chuyện gì?”

“Giám đốc quá trình muốn anh đi qua đó.”

Trình Dương "ừm" một tiếng ngắn ngủi, vẻ mặt anh ta thực sự có thể miêu tả là u ám, anh ta chỉ muốn nói với cô về mối quan hệ giữa hai người một chút. Muốn bồi thường hay làm gì cũng phải nói rõ ràng. Ngủ với nhau một lần cũng không nói năng gì, anh thực sự cảm thấy ngột ngạt

Nhưng rõ ràng là thái độ của Giản Thư Dao quá ác liệt, hai người không thể giao tiếp bình thường được nữa.

Anh không hiểu có chuyện gì xảy ra, đây rõ ràng là lần đầu tiên của cô ấy, nhưng cô giống như không thèm để ý, rốt cuộc cô có ý gì? Thực sự không thèm để ý? Hay là chỉ vì ghét anh thôi?

Anh không nhịn được hỏi A Đông: “Anh nói xem nếu một người phụ nữ rất ghét anh, liệu cô ấy có ngủ với anh không?”

A Đông sửng sốt một chút: “Ý của anh là Giản tiểu thư ghét anh?”

Sắc mặt Trình Dương tối sầm lại, rõ ràng đến như vậy sao?

Suy sụp!

Khi Cảnh Huyên nhìn thấy Giản Thư Dao, không hiểu nổi mà liếc cô ấy một cái: “Cậu sao vậy, bị sói cắn hả? Nhìn cậu khó ở lắm.”

“Không phải, tớ bị chó cắn.” Người đàn ông kia bị điên thật rồi, 419 là 419, cô không phức tạp hóa vấn đề trinh tiết như vậy, thế mà anh ta cứ ra vẻ đạo đức giả lại tiếp tục nói chuyện với cô, nói cái con khỉ í, chẳng lẽ lại muốn phát biểu cảm nghĩ sau khi hành sự? Ui trời, đồ đầu óc kém phát triển!

“Ái chà chà, quạo ghê vậy. Ai chọc tới cậu rồi?”

“Không phải, tớ đến kỳ rồi!” Giản Thư Dao cáu kỉnh vò đầu bứt tóc: “Huyên, cậu nói xem nếu cậu rất ghét Khương Hàn, cậu có ngủ với anh ta không?

Cảnh Huyên nhạy bén bắt được ý tứ trong lời nói của cô: “Cậu đã ngủ với ai?”

“Đậu má! Tớ hỏi cậu trước hay cậu hỏi tớ trước?”

“Được rồi. Đầu tiên, tiền đề của cậu hoàn toàn không có. Cho dù tớ có ghét mọi thứ trên đời, tớ cũng sẽ không ghét bỏ Khương Hàn. Thứ hai, cậu đã ghét một người rồi, sao có thể xảy ra chuyện đó, trừ phi miệng cậu nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo!”

“Không thể có chuyện miệng một đằng lòng một nẻo được!” Giản Thư Dao tiếp tục cáu kỉnh, cô ấy không ghét Trình Dương sao? Sao có thể như thế được!

Tính cách thích hóng chuyện của Cảnh Huyên lại nổi lên: “Này, cậu với ai…”

Còn chưa kịp nói hết câu, Gian Thư Dao giận dữ quát: “Cậu đi xử lý chuyện của cậu đi, cứ lo chuyện bao đồng.”

Chương trình này vẫn khá tốt. Người dẫn chương trình là một người có tên tuổi nổi tiếng trong ngành. Anh ấy nói chuyện hài hước và có khả năng điều khiển hiện trường hạng nhất. Mặc dù trong suốt quá trình cảm giác tồn tại của Cảnh Huyên tương đối thấp, cô ấy cũng không bị bỏ rơi.

Mọi người cũng nói một chút về bộ phim, sau đó nói về niềm vui khi quay phim, và cuối cùng là chơi một vài trò chơi.

Nhìn chung thì quá trình khá hài lòng, nhưng người dẫn chương trình đột nhiên thêm một phần tương tác với người hâm mộ vào cuối chương trình, một nữ học sinh khoảng chừng mười mấy tuổi hỏi một câu bất ngờ: “Cảnh Huyên, chị cảm thấy vì sao chị đá được nữ thần Trình Nghệ Hiên để ở lại đoàn phim?”

Đang êm đẹp mà tự dưng nhắc tới Trình Nghệ Hiên, l*иg ngực Cảnh Huyên cứng đờ một hồi, không khỏi cảm thấy không ổn, gặp phải chuyện như thế này thật sự rất đau đầu, xử lý không tốt sẽ dễ bị xuyên tạc ý tứ, người dẫn chương trình đại khái cũng không nghĩ tới có tình huống khó xử này, trong chốc lát cũng chưa nghĩ ra làm thế nào để giải quyết tình huống xấu hổ này. Bầu không khí lạnh xuống.

Mọi người đều biết Trình Nghệ Hiên là giữa chừng rời khỏi đoàn phim. Dù cho bên ngoài tuyên bố là cả hai bên đều gặp sự cố và rời khỏi là kết quả của quá trình thương lượng hữu nghị giữa hai bên, nhưng nhiều người trong và ngoài giới hiểu rằng việc này không dễ dàng như vậy. Thay đổi diễn viên là điều không đơn giản như tưởng tượng. Hơn nữa Vu Tại Trung nổi tiếng khắt khe, đặc biệt là khi chọn diễn viên. Một khi hắn đã chọn, trừ khi có lý do chính đáng, hắn sẽ không thay đổi.

Khi đó đã xảy ra chuyện gì đến mức không thể cứu vãn.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Cảnh Huyên nghĩ ra vô số câu trả lời trong đầu, Giản Thư Dao đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên của khán phòng, cô ấy không cảm xúc mà nhìn Cảnh Huyên, không hề nhắc nhở cô, cô tin rằng Cảnh Huyên sẽ không làm cô thất vọng. .

Bầu không khí trầm mặc duy trì khoảng mười giây, Cảnh Huyên trước tiên nở nụ cười: “Thứ nhất, tôi không đá được ai, thứ hai, tôi không thích so đo với ai, nên tôi sẽ không trả lời vấn đề này, vui lòng đặt câu hỏi trên cơ sở tôn trọng tôi. Tôi sẽ trả lời chúng một cách thân thiện.”

Giọng điệu của cô ấy không nịnh nọt cũng không kiêu ngạo, biểu hiện của cô ấy thong dong, sự bình tĩnh và kiêu ngạo trên lông mày của cô ấy mơ hồ giống với Cảnh Bác Hiên.

Cô gái nhỏ đó có lẽ còn trẻ tuổi, năng động lại có tính cách bốc đồng, không ngờ Cảnh Huyên lại có thái độ như vậy, trong nháy mắt giống như túng quẫn, sau một lúc lâu không nói lời nào, người dẫn chương trình thuận thế nói hai câu vui đùa qua đi.

Kết thúc chương trình, Giản Thư Dao đột nhiên kéo Cảnh Huyên lại: “Này, người đàn ông của cậu đăng Weibo, người ta đăng Weibo đều là show ân ái, anh ấy chia sẻ mấy cái từ lâu lắm rồi, anh ấy già rồi ư?”

Cảnh Huyên lấy điện thoại ra xem, đây là một bộ phim từ lâu lắm rồi, kể về một câu chuyện tình yêu giữa một người chú và một cô gái, bắt đầu bằng một bài tường thuật dài.

——Tôi có cơ hội yêu một người phụ nữ tốt hơn và trưởng thành hơn, cũng có cơ hội gặp được một tình yêu môn đăng hộ đối, nhưng cuối cùng, tôi lại gặp Tracy, một cô gái nhỏ hơn tôi mười tuổi. Kể từ khi đó, chuyện duy nhất đời này tôi có thể làm đó chính là yêu cô ấy!

Là một bộ phim rất cũ, phim cũng không nổi nhưng Cảnh Huyên rất thích, hồi đó đã xem đi xem lại mấy lần rồi. Người chú đó là một thợ săn rất lợi hại, có một ngày hắn cứu được một bé gái từ trong tay một con sư tử, mang cô bé về nuôi. Sau khi cô gái nhỏ lớn lên, người chú cảm thấy cô nên có một cuộc sống tốt hơn và giới thiệu cô với một người thanh niên trẻ tuổi.

Tracy ôm cổ người chú nói: “Chú thích phụ nữ trưởng thành sao? Cháu cũng có thể, chú chờ cháu, cháu lớn thêm một chút là có thể trở thành phụ nữ thực sự, chờ một chút chứ đừng vứt bỏ cháu.” Mỗi lần Cảnh Huyên nhìn thấy cảnh đó, cô ấy sẽ cảm thấy rất buồn.

Cảnh Huyên đã chép lại vài dòng lời thoại, một trong số đó là đoạn mở đầu. Cô ấy đã từng khuyên Cảnh Bác Hiên và Khương Hàn xem nó rất nhiều lần, nhưng không có ai quan tâm, đến cô cũng thấy chán nản.

Đã qua lâu như thế còn được nhìn thấy, tâm trạng lúc đó vẫn còn cảm nhận được.

Cảnh Huyên hiểu rằng Khương Hàn chia sẻ lại đoạn video này để cho cô xem, chính là đoạn độc thoại mở đầu.

Cô nhớ tới lời tỏ tình của mình tối hôm qua, đây hẳn là đáp lại của anh ư?

Cô không thể nhịn được cười.

-

Về tình tiết nhỏ trong chương trình, không ngờ rằng sau đó được cắt nối biên tập đăng lên cũng ghép đoạn kia vào.

Người dẫn chương trình khá tròn vai, vừa bảo vệ Cảnh Huyên, vừa ủng hộ Trình Nghệ Hiên, nhưng một số người vẫn lấy đó ra cắt câu lấy nghĩa, cho rằng Cảnh Huyên lấy khí thế đè người và cố tình khıêυ khí©h.

Logic này cũng được luôn đó!

Cảnh Huyên phớt lờ, khi ai đó cố tình tạt nước bẩn vào người bạn thì mọi lời giải thích đều là ngụy biện, trường hợp đó tốt hơn hết bạn nên làm lơ đó đi.

Bây giờ cô ấy quan tâm tới Giản Thư Giao hơn, Giản Thư Dao gần đây vẫn luôn không có tinh thần, làm gì cũng mệt mệt mỏi mỏi, không hứng thú với bất kì việc gì, Cảnh Huyên quả thực ghét bỏ cô: “Tớ nói này Dao Dao, Cậu bây giờ giống như phụ nữ đang mang thai đó, mỗi ngày không ngủ thì chính là ăn!”

Sau khi nghe xong câu này, Giản Thư Dao đột nhiên có vẻ sợ hãi, cô ấy đứng dậy với khuôn mặt tái nhợt, lẩm bẩm nói: “Xong rồi xong rồi, không phải là thật đúng không?”

Hai ngày nay, cô luôn cảm thấy bản thân có điều gì đó không ổn, lúc nào cũng có cảm giác như uống thuốc ngủ, mí mắt không mở nổi, làm việc gì cũng cảm thấy buồn chán, mệt mỏi thích ngủ. Đây giống như là triệu chứng của một phụ nữ mang thai?

Cô bỗng nhiên cảm thấy có chút hoảng!

Cảnh Huyên nghe không rõ: “Cậu nói cái gì?” Phản ứng này cũng thái quá rồi đó!

Giản Thư Dao đột ngột bật dậy, chạy vào phòng ngủ thay quần áo, cầm túi xách chạy ra ngoài.

Cảnh Huyên đuổi theo và hỏi: “Dao Dao cậu đi đâu đó? Tối nay chúng ta có chuyến bay cơ mà!”

Ngày mốt bọn họ sẽ gia nhập vào đoàn phim, bọn họ đã đặt vé máy bay hôm nay chín giờ tối, bây giờ là ba giờ chiều.

Cô lại nói thêm: “Có muốn tớ đi cùng cậu không?”

Giản Thư Dao vừa đi vừa trả lời cô: “Không cần đâu, tớ đi ra ngoài một lát, quay về sớm thôi, không trì hoãn gì đâu!”

Giản Thư Dao ngồi trong xe taxi nói điểm đến: “Bệnh viện nhân dân!”

Cô cảm thấy nhịp tim của mình đập rất mạnh, lần đó cô và Trình Dương lăn lộn trên giường hoàn toàn không có chuẩn bị, cũng không có biện pháp gì cả, lúc đó lại là kỳ an toàn của cô nên cô cũng không quan tâm, nhưng nếu như…

Cô không dám nghĩ, nếu thật sự có, cô phải làm gì bây giờ?

Một sinh mạng nho nhỏ đó!

Vào bệnh viện, xếp hàng chờ nhận số, đến lượt cô, cô cảm thấy toàn bộ lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, toàn thân căng thẳng, cô cứ nghĩ, nếu thực sự có thì làm sao bây giờ? Phá ư? Hay sinh nó ra? Có cần nói cho Trình Dương không?

Sau khi làm xét nghiệm, chờ kết quả, khi cầm phiếu thông báo trên tay, đến chữ cô cũng đọc không rõ, ánh mắt không tập trung được nên chỉ biết đưa phiếu xét nghiệm cho bác sĩ.

Nhìn thấy đôi tay của cô lo lắng đến mức run lên, bác sĩ không nhịn được cười: “Cô cứ thoải mái đi, không sao đâu, chuyện gì đến cũng sẽ đến. Cô vẫn còn trẻ như vậy, cho dù lần này không thể thụ thai, cố gắng thêm vài lần nữa là được!”

Bà đây một chút cũng không không nghĩ muốn có được không? Ai muốn thử với anh ta thêm vài lần nữa chứ. Chết tiệt!

Giản Thư Dao hoàn toàn không muốn nghe những lời nói dong dài của bác sĩ, cô lo lắng đến mức gần như bị chuột rút, lại thúc giục: “Bác sĩ, giúp tôi nhìn xem tôi có thai hay không?”

Bác sĩ có lẽ chưa từng thấy qua một cô gái nóng nảy như vậy, mỉm cười, cuối cùng cũng nhìn xuống tờ giấy xét nghiệm!

Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi, cô cảm thấy như thể một thế kỷ đã trôi qua, cô có ảo giác như bị thẩm phán xét xử.