Chương 51

Editor: Thuyên

Cảnh Huyên vừa cắn ống hút vừa hỏi Giản Thư Dao: “Cậu định làm gì tiếp? Cứ đối đầu với ba cậu như thế cũng không phải cách hay, cậu cũng phải có cuộc sống riêng của bản thân mà.”

“Tớ không biết nữa. Cảm giác bản thân bị ràng buộc, làm chuyện gì cũng bị thao túng, mỗi lần tớ muốn làm gì ông ấy cũng chen chân vào khiến tớ khó chịu.” Thật phiền phức!

Cảnh Huyên vỗ vỗ bả vai cô: “Trời cao giao trọng trách lớn cho cậu rồi đó, cố lên cô gái, trong lòng tớ cậu mãi đỉnh.” Cô nửa đùa nửa thật nói, một lát sau mới nghiêm túc: “Dao Dao à, tớ nhớ rõ bài thi thời trung học lúc tham gia kỳ thi Văn học cấp tỉnh, cậu đã nói rằng nếu số phận không gϊếŧ chết cậu thì cậu sẽ chinh phục được nó, khi đó tớ cảm thấy cậu rất hoang đường.”

Giản Thư Dao nhịn không được mà cười: “Thì ra tớ cũng có lúc tự tin thái quá như thế!”

Nỗi buồn và sự bất bình của những năm đó bị đè nén trước ngực bây giờ nhớ lại cũng đã phai nhạt ít nhiều. Khi đó bản thân cô đúng là quá yếu ớt, cái cảm giác cô đơn bị thế giới ruồng bỏ đó vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của cô, Giản Thư Dao cảm thấy bản thân mình lúc đó chính là một con lạc đà bị áp bức đến mức suy sụp, chỉ một cọng rơm cũng có thể khiến cô không gượng dậy nổi.

Cô nhớ rõ ngày đầu tiên chuyển trường cấp ba, sự mờ mịt, bàng hoàng, hụt hẫng, từ nhỏ đến lớn cô và ba cô không hề thân thiết, Giản Thụy Phong đem tất cả sức lực của ông cống hiến cho công việc, thậm chí có đôi lúc cô nhìn ba mình giống như người lạ.

Nhưng mẹ cô là người phụ nữ dịu dàng, lúc nào cũng nói với cô rằng ba cô rất bận vì phải kiếm tiền nuôi gia đình, cô phải thông cảm cho ông.

Lúc đó, mỗi khi Giản Thụy Phong đi công tác không ở nhà, mẹ đều sẽ nhắc cô gọi điện thoại cho Giản Thụy Phong, cho dù chỉ nói hai câu, khi cúp điện thoại cũng nhất định phải nói là con yêu ba.

Mẹ nỗ lực gắn bó quan hệ giữa cô và ba như thế, vậy cuối cùng thì sao? Sự kiêu ngạo và tự phụ của ba cô khiến cho mẹ chết thảm, đến nay cô vẫn không thể quên được hình ảnh đó, mỗi khi nhớ tới đều là ác mộng. Mọi người ai cũng nói với cô rằng đó chính là sự việc ngoài ý muốn, không phải lỗi của Giản Thụy Phong. Nếu không phải ông ấy sai thì là ai sai?

Cô hận Giản Thụy Phong. Hận hơn cả là sự tự phụ của ông hại chết mẹ cô. Ghét ông, cũng ghét chính bản thân mình, ghét gia đình này, ghét một đám người không thể mang đến hạnh phúc cho nhau lại sống chung tra tấn lẫn nhau.

Lúc đó cô còn nhỏ, không rõ là do bản thân quá cực đoan hay do ông ấy quá lạnh nhạt. Cảm giác muốn phản kháng nhưng lại không thể đó ép trong l*иg ngực, áp lực khiến cho người khác không thể thở nổi.

Lúc đó ngồi trong phòng học nhìn những chiếc lá rơi ngoài khung cửa sổ, cảm thấy cuộc đời mình đã kết thúc.

Lúc đó Cảnh Huyên ngồi phía sau cô, là một cô gái trầm tĩnh, xinh xắn giống như búp bê Tây Dương, lần đầu tiên nhìn thấy cô liền nở nụ cười, nụ cười tỏa nắng chói mắt, cô đã nghĩ rằng cô thật sự không hề chớp mắt.

Vì cảm thấy buồn chán nên tiết tự học buổi tối cô đi ra ngoài, một mình lên đài sân thể dục hóng gió. Cảnh Huyên đi theo phía sau cô, đem áo khoác đưa cho cô một cách cẩn thận: “Đừng để bị cảm!”

Một con thú nhỏ bị thương đang liếʍ vết thương một mình, một con thỏ trắng nhỏ bé tốt bụng lại nhạy cảm muốn an ủi cô, hai người hòa vào màn đêm đen, kể cho nhau nghe những đau khổ làm cho màn đêm không còn đen tối, cuộc sống cũng không còn u ám như trước.

Cô gái ngốc đó, những năm tháng sau này luôn muốn khiến cho cô vui vẻ hơn, đã cho cô cảm nhận được sự ấm áp vào những ngày đen tối nhất cuộc đời cô, cho cô sức mạnh, vì thế cô tình nguyện mãi mãi ở bên cạnh cô ấy.

“Đừng nói chuyện này nữa. Cậu thì sao? Không có Chu Tĩnh thì ai làm đại diện cho cậu bây giờ? Sau này cậu còn phải dính nhận phim điện ảnh, đừng nhận mấy cái loạn xà ngầu, nếu không tới lúc cậu và Khương Hàn công khai, bị khui ra lịch sử đen tối đối với cả hai người đều không tốt!”

Cảnh Huyên thở dài thườn thượt: “Không biết, nếu hợp nhau thì tới, không hợp thì phân tán. Tìm người có chung chí hướng thôi! Nhưng tớ nghĩ có vẻ khó, thật sự khó đó. Dao Dao à, ban đầu tớ nghĩ Chu Tĩnh khá tốt, cô ấy có cá tính mạnh mẽ, cô ấy coi trọng khả năng của tớ. Chu Tĩnh sẽ không vì anh trai tớ mà đối xử tốt với tớ. Nhưng nếu là người khác thì tớ không chắc.Tớ thực sự sợ người khác xu nịnh tớ hoặc lén lút gây sự với tớ vì anh trai. Tớ thấy rất mệt mỏi.

Thậm chí là đóng phim, đọc kịch bản đi! Tớ không nhất thiết phải diễn nhân vật chính, tớ chỉ muốn diễn một cái gì đó thú vị.”

“Chỉ cần có mục tiêu là được, đừng mơ hồ tới mức cậu muốn làm gì cũng không biết.”

“Có phải tớ rất yếu đuối không?”

“Không phải, cậu là công chúa nhỏ được bảo vệ quá tốt, quá mỏng manh, Cảnh Bác Hiên không bao giờ cho phép cậu đυ.ng vào những thứ tiêu cực đó, làm cậu luôn cho rằng thế giới này rất tốt đẹp, nhưng thật ra là do cậu ngây thơ.

Trước đây cậu còn nhỏ thì không sao cả, nhưng bây giờ cậu đã bước vào xã hội, không thể cứ trẻ con như trước, không thể cả đời cứ trốn tránh. Anh cậu sớm muộn gì cũng lấy vợ sinh con, Khương Hàn cũng không phải có thể ở cạnh cậu mọi lúc mọi nơi.Cậu phải dựa vào chính bản thân cậu, đừng như quả hồng mềm, gặp phiền phức chỉ biết khóc, nếu như vậy thì cho dù anh trai cậu là Cảnh Bác Hiên, chồng cậu là Khương Hàn, người khác vẫn cứ bắt nạt cậu thôi.

Không phải nói thế giới này không tốt, chỉ là không tốt như cậu nghĩ thôi, làm gì cũng phải cẩn thận.” Giản Thư Dao vỗ đầu cô: “Đi ăn vặt thôi, cô gái ngốc nghếch.”

Cảnh Huyên xoa xoa mặt Giản Thư Dao: “Dao Dao à, tớ yêu cậu chết mất.”

“Cậu muốn ăn mắng à?” Giản Thư Dao trợn mắt.

Cảnh Huyên không nhịn được cười: “Tớ rất yêu cậu đó Dao Dao!"

Giản Thư Dao sờ sờ cánh tay nổi đầy da gà: “Đủ rồi, cậu đừng làm tớ buồn nôn nữa, nếu cậu yêu tớ, cậu đá Khương Hàn đi, chị đây cùng cậu bỏ trốn.”

“Không được đâu, Khương Hàn thứ nhất, cậu thứ hai.”

Giản Thư Dao hô lên một tiếng: “Đồ vong ơn bội nghĩa!”

...

Giản Thư Dao dứt khoát tới ngủ ké khi biết Khương Hàn đi quay phim cùng đoàn không ở nhà.

Bộ phim “Hủy Diệt Đếm Ngược” của Lạc Thịnh Huy đã bắt đầu quay. Tuy nhiên vai diễn của Cảnh Huyên không nhiều lắm, lại đều ở phía sau nên cô tham gia vào đoàn tương đối muộn, khoảng một tháng rưỡi sau mới tham gia đoàn. Trong thời gian này, cô chỉ tham gia tuyên truyền “Một Đời Trường Ninh”, ban đầu sắp xếp công việc cho cô là Chu Tĩnh làm, nhưng hiện tại hai người đã kết thúc, mọi liên hệ tới công việc đều liên hệ trực tiếp với cô. Nghĩ đến lại đau đầu. Cảnh Bác Hiên đã giới thiệu vài người đại diện có kinh nghiệm lâu năm cho cô. Không biết có phải vì Chu Tĩnh hay không mà Cảnh Huyên không thể tin tưởng họ nữa.

Một khi nghệ sĩ có cảm giác không thể tin tưởng vào người đại diện của mình thì rất nguy hiểm.

Gặp được vài người thì cô bỏ cuộc, cả người như con cá chết ru rú trong nhà. Từ gameshow trên truyền hình, gameshow trên website đến các chương trình đường phố, thậm chí là sinh nhật nhà giàu để cổ vũ tinh thần, số điện thoại công việc và email công việc của cô sắp nổ tung

Giản Thư Dao mấy ngày nay đều ở nhà làm trạch nữ*, nhìn thấy bộ dạng sứt đầu mẻ trán của cô, cô ấy cảm thấy xót xa: “Chỉ là người đại diện thôi, hiểu chuyện là được. Đừng kén chọn như vậy làm cậu mệt mỏi." Giản Thư Dao vòng tay ấn cô vào trong lòng ngực: “Chao ôi đứa trẻ đáng thương.”

(*)Trạch nữ: là những cô nàng chỉ thích ở nhà, lười ra ngoài, luôn trốn trong phòng để đọc truyện tranh...

Cảnh Huyên nôn khan: “Cậu nói thì dễ đó, hay là cậu làm đi?”

“Được thôi, không vấn đề gì.” Cô mở email công việc: “Nhìn những cái này, hầu hết đều phải từ chối, nhìn cũng không cần nhìn, chỉ cần lọc chúng ra trước. Có một số cần phải phân biệt và cân nhắc cẩn thận xem có nên đi hay không, tham gia đều là khách quý, cậu đi thì chỉ có thể làm nền cho người ta, công việc này có thể không đi thì không đi, cậu cũng không cần cọ nhiệt.”

Cảnh Huyên thấy cô xử lý email nhanh chóng, những thứ làm hoa mắt đó đã bị xử lý trong thời gian ngắn, còn lại là những yêu cầu cần phải xem xét lại, cô không khỏi khâm phục Giản Thư Dao.

Giản Thư Dao cười nói: “Vấn đề này lộn xộn và phức tạp. Một khi công việc rõ ràng, mọi việc sẽ đơn giản hơn nhiều. Trước hết, cậu cần phải rõ ràng cậu muốn cái gì, theo đó chọn đối tượng hợp tác. Với điểm mấu chốt này, cậu sẽ dễ dàng để lựa chọn hơn. Cậu không cần phải luống cuống tay chân.”

“Tớ không giỏi mấy cái này nhưng Dao Dao nhà tớ rất giỏi.” Cảnh Huyên nở một nụ cười nịnh nọt với cô.

Giản Thư Dao bày ra bộ dáng khiêm tốn, cười chậm rãi: “Đừng cố gắng dụ tớ để bóc lột sức lao động miễn phí.”

“Tớ đãi cậu ăn cua nhé? Còn về phần giúp đỡ thì tớ mời cậu làm người đại diện của tớ là tốt nhất. Cậu hiểu tớ nhất mà, với lại tớ cũng tin tưởng cậu nữa. Thật là tuyệt vời. Chúng ta lại có thể bên nhau mãi mãi.”

Giản Thư Dao nghe cô nói đãi cua, liền mắng cô một câu “quê mùa”, sau khi suy nghĩ lại nói: “Người đại diện? Nghe có vẻ cũng được…”

Sau khi Giản Thư Dao giúp đỡ Cảnh Huyên, mọi thứ dường như rất thuận lợi, Cảnh Huyên cảm thấy giống như có thần trợ giúp, không phải vì Giản Thư Dao giỏi Khương, mà là do hai người họ phối hợp rất ăn ý, cô ấy giúp cô lựa chọn những công việc mà cô muốn nhận.

Vì vậy Cảnh Huyên càng không muốn để cô đi.

Sau khi năn nỉ ỉ ôi, Giản Thư Dao thành công bước vào con đường làm người đại diện.

Cảnh Huyên đã lâu không gặp Khương Hàn, thỉnh thoảng buổi tối lại gọi điện thoại tới, giọng nói trầm thấp của anh gõ vào màng nhĩ của cô, khiến cô càng nhớ anh.

Mẫn Hạo có trở lại một lần mang theo luật sư, đó là một tuần sau, lúc sáng sớm cô nghe tiếng gõ cửa, Cảnh Huyên còn tưởng Khương Hàn đã về, liền rướn đầu lên nhìn phía sau Mẫn Hạo thì không thấy ai cả, làm cô bị Mẫn Hạo cười nhạo.

Cô hầm hừ: “Anh ăn gan hùm mật gấu rồi!”

Mẫn Hạo nghĩ lại thấy buồn cười, vẻ mặt của Cảnh Huyên giống như một chú chó con đã lâu không được gặp chủ nhân, trong mắt hiện lên vẻ nhiệt tình không che giấu được. Không biết người lãnh đạm như thầy Khương đối mặt với dáng vẻ này của cô Cảnh thì có phản ứng gì nhỉ? Anh thật vất vả mới nhịn được cười: “Cô Cảnh, đây là hồ sơ mà thầy Khương đưa đến cho cô ký. Anh ấy muốn đích thân quay lại đưa cho cô, nhưng gần đây bận quá.”

Cảnh Huyên bĩu môi: “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất anh ấy cũng lấy được rồi, còn cần đấu tranh như thế này sao?"

Mẫn Hạo mỉm cười: “Lịch trình ban đầu không quá kín như vậy. Thầy Khương đã dồn nén khối lượng công việc trong ba năm tới, nói rằng muốn chuyển dần ra đứng sau hậu trường. Cô biết đấy, có một số hợp đồng đã được thương lượng không thể từ chối ngay lập tức.”

“Đứng sau hậu trường?”

“Đúng rồi. Công ty của anh Tống là hợp tác với thầy Khương lập ra. Hai người đều là sếp, nhưng người ngoài không biết chuyện này. Sắp tới anh ấy có thể không nhận nhiều thông cáo nữa. Sau một năm bận rộn này, tương lai anh ấy sẽ nghỉ ngơi thoải mái hơn nhiều.”

“Ồ, anh ấy không nói với tôi chuyện này.”

“Cô Cảnh, đây là hồ sơ công chứng tài sản. Đây là luật sư riêng của thầy Khương, họ An.”

“Xin chào, luật sư An!” Người đối diện là một thanh niên rất hiền lành, khuôn mặt rất tốt bụng, trông anh ta không giống một luật sư mà là giống một giáo viên.

“Chào cô Cảnh.” Luật sư An mỉm cười: “Tôi vẫn luôn muốn gặp cô, người có thể khiến cho Khương Hàn đi công chứng tài sản, chuyển giao toàn bộ tài sản và bất động sản cho vợ anh ấy, đồng thời ký giấy ra đi không mang theo cái gì. Cuối cùng cũng có thể gặp cô như mong đợi.”

Cảnh Huyên sửng sốt ngây ngốc từ đầu đến giờ, có rất nhiều hồ sơ, rất phức tạp, cô không thể biết trên đó viết gì, nếu Khương Hàn không gọi điện thoại tới thì cô đã nghi ngờ có kẻ lừa đảo tới lừa cô.

Buổi tối khi Giản Thư Dao trở lại, nhìn thấy mấy thứ đó liền kinh ngạc mà chửi tục một tiếng: “Đúng là chị em của tớ, lời hứa của Khương Hàn có mức độ tin tưởng cao đó, nếu muốn ly hôn với cậu thì chính là tay trắng mà ra đi.”