Chương 9

Chương 9: ANH, ANH XEM ĐI.

Trình Dương đến gần Cảnh Huyên phả từng hơi thở dốc về phía mặt cô rồi cười một cách tinh nghịch, sau đó cậu ta đưa tay nắm lấy cằm cô, rồi từ từ tiến lại gần, dường như sắp chạm vào môi cô thì Cảnh Huyên đột ngột lùi lại, trong lòng nghĩ thầm nghĩ rằng Khương Hàn và Cảnh Bác Hiên đều đang nhìn thì cô liền cảm thấy rằng lông tơ trên khắp cơ thể của mình như dựng đứng lên.

Khi định thần lại thì nhìn thấy vẻ mặt có phần ngượng ngùng của Trình Dương, lúc này Cảnh Huyên mới nhận ra rằng cô đã phản ứng quá dữ dội. Vội vàng vỗ tay và xin lỗi: "Tôi xin lỗi đạo diễn, xin lỗi mọi người, tôi chưa sẵn sàng, các bạn có muốn làm lại không?".

Sau khi diễn lại hai lần nhưng vẫn không tìm được cảm giác, Cảnh Huyên sầu muộn gãi gãi tóc, di dời tầm mắt đi chỗ khác lại bắt gặp Lương Đồng đứng bên cạnh Mạc Thiếu Khanh, trên môi mơ hồ có một tia châm chọc, tức khắc trong lòng càng tức giận.

“Hai mươi phút nghỉ ngơi!” Vu Tại Trung nói với vẻ mặt chán chường, sau đó vẫy tay ra hiệu: “Cảnh Huyên, cô lại đây.”

Cô tiến đến gần, Vu Tại Trung cuộn kịch bản tại thành một cây gậy trong tay, gõ gõ vào vai của cô rồi nghiêm nghị hỏi: "Hôm nay có chuyện gì vậy? Lúc nãy vẫn ổn, tại sao bây giờ trạng thái lại tệ như vậy."

"Đạo diễn, tôi. ... "

" Thôi, đừng giải thích, tôi không muốn nghe, cô nên tự xử lý vấn đề của mình, đừng nói với tôi, tôi chỉ cần hiệu quả mà cô mang lại. Dù có nói bao nhiêu đi nữa thì đó cũng là cái cớ, nếu cô cảm thấy xấu hổ khi làm ảnh hưởng đến mọi người thì hãy bộc lộ sức mạnh của mình, đừng vì một số việc mà ảnh hưởng đến cảm xúc của cô, cô hiểu không? "

Cảnh Huyển rầu rĩ trả lời “Vâng” rồi bước sang một bên suy ngẫm, trợ lý của Ôn Viên Viên đưa cho Cảnh Xuân một cốc nước: “Cô Cảnh, uống nước đi ạ!” Cô nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi nhận lấy, sau đó thì uống từng ngụm nhỏ rồi nhắm mắt lại và tiếp tục chìm đắm lại hồi ức về ý định ban đầu của mình khi đến với giới điện ảnh, không phải vì danh hay lợi, mà chỉ đơn giản là vì thích nó, bởi vì thích nó cho nên càng muốn làm tốt hơn và đạt được nhiều thành tự hơn

Cô không ngừng cổ vũ bản thân nhưng không phải lúc nào cô cũng bình tĩnh được. Cuối cùng, cô ấy thất vọng cúi đầu xuống bởi không có thời gian để cô từ từ lấy lại bình tĩnh, nên dường như cô ngày càng lo lắng hơn.

“Mọi người đã làm việc chăm chỉ và vất vả rồi, đây là hoa quả do em Cảnh Huyển chuẩn bị cho mọi người, mọi người nghỉ ngơi đi!” Mẫn Hạo đẩy xe hoa quả vào sân và chào hỏi mọi người.

Cảnh Huyên ngẩng đầu liếc qua trợ lý của Khương Hàn, cô ấy chưa bao giờ gọi xe hoa quả, vậy chắc là ... Khương Hàn? Cô quay người đi tìm thì thấy Khương Hàn đang ngồi trên ghế bành đọc kịch bản, anh dường như bị cô lập với thế giới, xung quanh lúc nào cũng như trong vùng chân không, những lúc mà anh muốn yên tĩnh luôn không thích bị người khác làm phiền, dần dần không có ai dám đi quấy rầy anh.

Như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu lên nhìn thoáng về phía đấy. Lúc ánh mắt quét qua, Cảnh Huyên không hiểu vì sao lại cảm thấy hoảng sợ một chút sau liền quay mặt đi chỗ khác. Đợi cô bình tĩnh trở lại: "Tại sao mình lại phải trốn ? ” Thì lúc đó anh đã thờ ơ cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản của mình, cô giật giật khóe miệng trong lòng còn tưởng rằng anh ấy điên rồi!

Hoặc có thể là anh đã mách với Cảnh Bác Hiên? Nghĩ đến khả năng này, cô lại nheo mắt liếc nhìn Khương Hàn, nếu để tôi biết thì ... Ha ha, anh xong đời rồi.

Cô đã biết thêm nhiều về những điểm đáng xấu hổ về Khương Hàn kể từ khi quen anh, nhất định phải bán nó cho một phóng viên báo lá cải để thu hút và vạch trần scandal chấn động của Ảnh đế, tiêu đề nhất định phải viết như vậy.

Mẫn Hạo chào hỏi mọi người xong, thấy Cảnh Huyên vẫn còn ngơ ngác đứng đó, anh nghĩ thầm, có phải là cô Cảnh cảm động quá không? Anh ta đã đi theo Khương Hàn nhiều năm, đương nhiên biết chuyện của Cảnh Huyên, tuy rằng không biết rõ ràng cụ thể, nhưng anh ta đã nghe nói về việc hôn ước, lúc đó sự nghiệp của Khương Hàn còn đang phất lên như diều gặp gió thì lại cãi nhau một trận với Tống Thần. Tống Thần không muốn anh ấy bị phân tâm, nói rằng không dễ dàng gì mới có thể kiếm được những người hâm mộ, nếu tin tức kết hôn nổ ra vào thời điểm này, anh ấy chắc chắn sẽ mất lượng lớn người hâm mộ. Khương Ảnh đế lúc đó có lẽ vẫn còn rất trẻ lại đang trong thời phản nghịch nên rất chán ghét cái mác thần tượng của bản thân mình, liền phản kháng lại. Nhưng kể từ đó, anh ta không mấy khi gặp cô Cảnh, còn tưởng rằng hai người đã tan vỡ, dù sao thì chuyện đính hôn từ trong bụng mẹ đối với cô Cảnh còn quá xa vời, cô ấy lúc đó còn nhỏ tuổi quá.

Mẫn Hạo bước đến bên cạnh Cảnh Huyên, lặng lẽ kéo cánh tay cô ấy: "Cô Cảnh, cô qua bên đó một lát đi!" Lấy danh nghĩa của cô dù sao cũng cho ra một kết quả tốt, Cảnh Huyên khôi phục lại tinh thần, hiểu ý mà đi qua bên đó. Mọi người quây quần bên xe hoa quả, muốn ăn tự lấy, nhân tiện nói chuyện phiếm về những chủ đề vô thưởng vô phạt. Nỗi uất ức nặng nề vừa nổi lên dường như tan biến đi một chút. Trợ lý đạo diễn bóc một miếng cam bỏ vào miệng, sau đó cười với Cảnh Huyên: "Đừng áp lực, dù diễn viên có giỏi đến đâu thì cũng sẽ có lúc trạng thái không được ổn định, trước đây cô đã diễn tốt rồi, cô phải tự tin vào bản thân. Hãy tự tin lên! "

Có người phụ họa thêm vào: "Đúng vậy, đừng áp lực, cô rất có tài năng. Mấy ngày trước đó đều diễn tốt, trông cô không giống người mới chút nào."

"Càng hồi hộp thì càng không ổn, hãy bình tĩnh, đừng tự tạo áp lực cho bản thân, đây là bộ phim truyền hình đầu tiên của cô, NG* vài lần là chuyện dễ hiểu.”

*NG: ý chỉ lần diễn không đạt.

Cảnh Huyên vỗ tay cảm ơn mọi người: "Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn mọi người đã hiểu cho tôi, hôm nay trạng thái của tôi quá tệ, không thể điều chỉnh được. Tôi càng lo lắng lại càng làm không tốt, đã liên lụy mọi người. Tôi thực sự xin lỗi. Mọi người ăn chút trái cây rồi nghỉ ngơi một chút, có cơ hội tôi sẽ mời mọi người ăn cơm, hi vọng sau này sẽ được mọi người giúp đỡ."

" Hahaha… Cảnh Huyên, cô khách khí quá rồi. "

" Đúng vậy, có duyên trở thành một thành viên của phi hành đoàn, không nói tới những lời khuyên, chúng ta hãy giúp đỡ lẫn nhau! "

Người mới đến khiêm tốn và lễ phép, lại còn diễn tốt. Với thái độ hiểu chuyện như vậy, mọi người đều luôn mềm lòng và sẵn sàng giúp đỡ nhiều hơn một chút. Hơn nữa, ai cũng nhìn về phía Mẫn Hạo một cái, đây là trợ lý của Khương Hàn nhưng lại đặt xe hoa quả cho Cảnh Huyên? Hoặc là Cảnh Huyên nhờ giúp đỡ, hoặc là do chính Khương Hàn đã đưa ra tự mình làm ra. Có người liếc nhìn Khương Hàn cách đó không xa, lúc này đoán chừng anh đã mệt mỏi sau khi xem xong kịch bản nên mới nghiêng đầu tựa vào ghế để nhắm mắt nghỉ ngơi, nhớ lại những gì Khương Ảnh đế đã nói với Cảnh Huyên khi anh ấy vừa mới gia nhập vào đoàn làm phim: “Làm sao mà cô lại gầy đi nhiều như vậy? ", giọng điệu này cũng đã đủ quen.

Không ai muốn làm mất lòng tiền bối, huống chi là tiền bối cấp kim cương như Khương Hàn.

“Cảnh Huyên, đến tiếp đón Giám đốc Cảnh một chút, sao không hiểu chuyện chút nào thế!” Giọng nói lanh lảnh của Lương Đồng đột nhiên vang lên, có chút bất lực, như thể cô ta đang than thở với cô bạn bạn thân nhất của mình.

Cảnh Huyên không cô bạn thân nào như cô ta, gặp mặt nhau không đánh nhau đã tính là cố gắng lắm rồi, đột nhiên trong thâm tâm Cảnh Huyên trỗi dậy cảm giác muốn bóp nghẹt cô ta ngay lập tức, con chó nhỏ, cô thật lắm chuyện!

Tiếng của Lương Đồng quá lớn khiến cô không muốn đi qua bên đấy cũng phải qua, Vu Tại Trung cũng nói với cô: “Đi qua bên đó nói lời xin lỗi với Giám đốc Cảnh đi.”

Xin lỗi cái con khỉ, cô ấy không làm gì sai. Quả nhiên, các nhà tư bản đương nhiên sẽ có đặc quyền. Cô bưng một đĩa hoa quả về hướng đó, trong lòng thầm nghĩ, đây là anh trai của tôi, anh trai ruột, nịnh hót anh ấy cũng không mất mặt.

“Giám đốc Cảnh, anh đi tới đây đường xa vất vả, ăn chút trái cây nhé?” Cô cười nịnh nọt, mỏi miệng nhìn anh ấy.

Cảnh Bác Hiên ngồi vắt chân trên chiếc ghế bên cạnh. Tây trang phối với giày da khiến cho người ta có cảm giác quen thuộc bởi anh ấy vừa giỏi giang lại vừa đẹp trai, nhưng mà Cảnh Huyên đã quen nhìn bộ dạng lười nhác của anh ấy lúc ở nhà, một chút cũng không bị vẻ ngoài của anh ấy mê hoặc, trong lòng lại còn thầm bĩu môi.

Cảnh Bác Hiên ngẩng đầu nhìn Cảnh Huyên rồi nhận lấy một quả nho sau đó nhét vào miệng, hàm răng ê buốt sắp rơi ra nhưng anh ấy không để lộ ra ngoài, im lặng nuốt xuống, biết ngay con nhóc này sẽ dở trò chơi xỏ sau lưng anh ấy mà.

Cảnh Huyên khẽ giật giật khóe mắt, nhìn thấy những dấu hiệu khẽ co giật trên khuôn mặt anh ấy. Cô muốn cười nhưng lại không dám cười. Cô đã cố tình nếm thử và tìm ra thứ chua nhất bỏ vào trong đĩa, Cảnh Bắc Hiên không thích ăn đồ chua và đặc biệt là chanh.

Cảnh Bắc Hiên bình tĩnh đưa đĩa hoa quả trong tay cho Mạc Thiếu Khanh bên cạnh, Mạc Thiếu Khanh cảm thấy do dự, không biết có ý gì mà lẳng lặng đưa cho Lương Đồng,Lương Đồng cũng thử một quả nhỏ, nhai xong thì lông mày liên nhăn lại thành bánh quai chèo: “Cảnh Huyên, cậu chọn cái gì mà chua như vậy, cậu cố tình làm vậy sao? "

Cảnh Huyên vô tội nhìn cô ta: " Thật sao? Tôi không biết chuyện đó! "

Lương Đồng trừng mắt nhìn cô một cái, trưng ra bộ dạng "Để xem cô có thể giả vờ được bao lâu". Cô ta suy nghĩ một chút, nhưng thay vì trực tiếp xung đột với Cảnh Huyên, cô ta quay đầu lại nói với Cảnh Bác Hiên: "Giám đốc Cảnh thật sự xin lỗi, Cảnh Huyên nhà chúng tôi không hiểu chuyện, hôm nay cũng là lần đầu tiên đóng phim truyền hình, cũng là lần đầu tiên đam nhận vào vai nữ chính thứ hai. Tôi đoán cô ấy đang hồi hộp và có trạng thái không tốt lắm. Trước đây cô ấy không như thế này. Mặc dù cô ấy chưa từng đóng phim truyền hình trước đây nhưng cô ấy rất giỏi trong trường của chúng tôi. Đã không ít lần quảng bá trên các trang bìa và vai qua đường. Ngài nhất định phải tha thứ cho cô ấy. Cô ấy thực sự là đã làm việc rất chăm chỉ." Ngay lập tức, cô ta đã phác họa lên hình ảnh Cảnh Huyên là một người nhận được nhiều lời mời về để chụp ảnh trên các trang bìa và những vai qua đường nên không thể có đảm nhận và có trạng thái tốt của hình tượng của một ngôi sao nhỏ.

Cảnh Huyên thậm chí không muốn phàn nàn, thủ đoạn của cô ta vẫn tệ như vậy, có thú vị không? Một câu nói nhìn qua lại tưởng đang cầu xin giúp cô nhưng thực chất lại đang chế giễu cô một cách thầm kín, nhưng Cảnh Bác Hiên không ngốc, anh ấy không nghe thấy sao? Cô sờ sờ chóp mũi không nói nên lời, vô tội mà nhìn Cảnh Bắc Hiên lại còn có vẻ uất ức, ý tứ rất rõ ràng rằng anh, em gái của anh bị người ta khi dễ, anh xem đi!