Chương 1: Tôi là thầy của Batman

Thành phố Gotham, vào một buổi sáng trời hơi sương mù, Schiller đặt ly cà phê xuống, tiếng gót giày của đồng nghiệp Anna vang vọng, lát sau, một mỹ nữ tóc vàng mặt đen xì đi vô, nói: “Tụi tân sinh viên đáng ghét xin nghỉ, cậu đi thế tôi một ngày.”

Schiller đáp: “Được thôi, ly cà phê này cô trả.”

“Cậu vĩnh viễn đừng mơ cua được tôi!” Anna tức rống, Schiller vui vẻ cầm cà phê đi ra quán, mắt nhìn lên bầu trời không sáng sủa được bữa nào của Gotham, anh ở đây được ngày thứ 5 rồi.

Kiếp trước Schiller là nhà tâm lý học, vì tai nạn máy bay nên đã bị ném tới thành thị dân phong chất phác này, cũng may anh không là anh hùng cũng không phải là vai ác, vừa vặn kế thừa công việc giáo sư đại học thanh nhàn lại ổn định, lại còn là nghề cũ của anh, giáo sư tâm lý học.

Schiller rất vui vẻ lại có thể sờ cá cả một ngày, hệ thống trong đầu anh “Leng keng” một tiếng, thông báo: “Peter Parker gửi 1 yêu cầu trò chuyện.”

Schiller vừa đi về phía bàn gửi đơn, vừa trả lời trong đầu: “Sao vậy? Peter?”

“Vâng! Ngày mai em sẽ đi thực tập ở công ty Osborne! Anh không biết này cơ hội với em khó có được cỡ nào đâu! Hơn nữa Gwen…… Ý em là, cô ấy cũng đi nữa, chúng em sẽ cùng nhau, thật là quá tuyệt vời! Chúng em có thể cùng bàn về nhiễm sắc thể đóng xoắn, hay là những đại máy móc cực thú vị…

Schiller thầm than, không có cô gái nào muốn trò chuyện về những chuyện này đâu, Nhện con cậu tỉnh táo lại đi.

Sau khi đi vô nơi này, Schiller liền đạt được một “Hệ thống tán gẫu xuyên thế giới Comic", người anh mở khóa đầu tiên là Spiderman Peter Parker, tên này đã lảm nhảm lải nhải bên tai anh hơn bốn ngày từ việc cậu ta thích Gwen như thế nào, muốn theo đuổi cô, nhưng không dám lên kế hoạch thổ lộ.

Schiller một bên cổ vũ Peter, một bên đi tới chỗ gửi đơn, anh ngồi xuống sửa sang lại bảng biểu, chờ này sinh năm nhất tới gửi đơn.

Bất quá nói đến cũng kỳ quái, , cũng chưa thấy qua con dơi đèn lượng, càng không có những cái đó vai ác tới làm sự, sinh hoạt an nhàn giống như thật sự dân phong thuần phác.

Nói đến cũng thật kỳ lạ, Schiller tới nhiều ngày như vậy, cũng chưa thấy qua đèn dơi phát sáng, càng không có những vai ác quấy nhiễu, sinh hoạt an nhàn giống như người dân chất phác thiệt.

Thực mau, có học sinh lục tục tới nhận đơn, cầm một đống giấy tờ, việc Schiller cần phải làm là đăng ký tên cùng phòng ngủ.

“Người tiếp theo!” Schiller không nâng đầu gọi, trước mặt toàn bộ sinh viên đang xếp hàng, một nam sinh ngồi xuống, Schiller hỏi: “Tên?”

“Bruce Wayne.”

“Bruce……Kí túc xá nam số 2 phòng 306……” Schiller đang lo viết, đột nhiên ngòi bút khựng lại, hắn nhẹ ngẩng đầu liếc mắt một cái, chàng trai tóc đen mắt lam này, cực kì bảnh bao, Schiller nói: “Wayne?”

“Đúng, em chính là Wayne.”

Schiller lặp lại một lần: “Kí túc xá nam số 2 phòng 306, không nghe rõ sao? Cầm danh sách rồi đi nhanh, người phía sau đang chờ cậu kìa.”

Lần này đến lượt Bruce ngây người, hắn cầm lấy danh sách, hỏi một câu: “Ngài là giáo sư môn nào ạ?”

“Tâm lý học, đừng chọn khóa của ta, nhóc con.” Schiller nói.

Bruce bị anh làm cho hứng thú, nhưng Schiller chỉ nghĩ chửi mợ, té ra Batman vừa mới vào đại học! Bảo sao không có đèn dơi !

(Bruce nhìn Schiller: Chàng trai, anh thật thú vị!)

Sao anh xui đến vậy, Batman vừa vô đại học anh liền xuyên thành giáo viên đại học!

Anh thề anh không hề có tí ý định tham gia vào sinh hoạt máu lửa ác liệt của thành phố Gotham này đâu, anh chỉ mong mỏi được an ổn ở vị trí này để ăn no chờ chết sờ cá mỗi ngày thôi! Batman đừng tới phiền tôi! Tôi chỉ là người bình thường nha!

Schiller gào thét trong lòng, anh có nhận thức khá trọn vẹn với độ nguy hiểm cao đỉnh chóp của loạt phim Batman này, anh nửa điểm cũng không muốn dính dáng tới Bruce, đặc biệt là thằng nhãi Bruce đang ở 18 tuổi này ! Một tên công tử ăn chơi cực đáng ghét!

Vì thế Schiller tỏ ra cực kì lạnh nhạt, còn cảnh cáo Bruce tốt nhất đừng đăng kí khóa của anh, anh không nghĩ một ngày nào đó nghe được giọng điệu quen thuộc của Joker xuất hiện ở loa trường!

Nhưng chính nhờ cái thái độ này, khiến cho Bruce thấy hứng thú, cậu chính là Wayne! Nhà giàu số một ở Gotham! Người giáo sư hình như đối xử với cậu thực lãnh đạm, thậm chí là…… Chán ghét?

Bất quá Bruce cũng không cái gì, cậu cầm lấy mẫu đơn nói cảm ơn liền rời đi, Schiller xử lý xong công tác gửi thông tin cho tân sinh, đang định trở về chung cư giáo viên ngủ, chợt nhớ để quên chìa khóa ở văn phòng, khi anh vừa lên cầu thang bên văn phòng , gặp phải một giáo viên cái cao gầy, Schiller nói: “Chào, Jonathan, anh cũng tới lấy đồ sao?”

“À, không sai, hôm nay Anna hối tôi gấp quá, lúc đi quên mất, tôi lấy xong lập tức xuống dưới, mai gặp.”

“Mai gặp.”

Khoảnh khắc Schiller cùng Jonathan khẽ chạm mắt, một cảm giác lạnh trườn dọc sống lưng anh, Jonathan…… Jonathan Crane!

Siêu tội phạm Scarecrow!

Jonathan đang quay lưng về phía Schiller nên không có thấy Schiller quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn, nếu không phải hôm nay biết được Batman mới vừa vào đại học, anh có lẽ sẽ nhớ không ra, trong đầu anh xuất hiện những ký ức liên quan đến Scarecrow —— Giáo sư tâm lý học đại học Gotham, tiến sĩ tâm lý học và hóa học, tương lai Scarecrow sử dụng Fear Toxin khủng bố, Jonathan Crane!

Schiller hít sâu một hơi, nhịp chân không đổi tiếp tục lên lầu, hiện tại Jonathan còn chưa thành Scarecrow, bởi vì Bruce mới 18 tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học, chưa trở thành Batman, Jonathan hiện tại cũng không phải là nhà tâm lý học hàng đầu thế giới, chỉ có chút tiếng tăm trong phạm trù “Cảm xúc tâm lý học”, Schiller hiện tại so với hắn ta còn nổi danh hơn!

Hiện tại Schiller mới là bậc thầy tâm lí học phạm tội và phân tâm học* trên thế giới, trứ danh tâm lý nghiên cứu học giả, cùng Gotham nổi tiếng nhất tâm lý học giáo thụ.

*Phân tâm học: là một chuyên ngành của tâm lý học, là một tập hợp các lý thuyết và kỹ thuật trị liệu liên quan đến việc nghiên cứu tâm trí vô thức, cùng tạo thành một phương pháp điều trị các rối loạn tâm thần, một phương pháp lâm sàng để điều trị bệnh lý tâm thần thông qua đối thoại giữa bệnh nhân và nhà tâm lý học.

Bởi vậy thái độ vừa rồi của Jonathan có vẻ tốt…… Nhưng có ích lợi gì! Schiller sẽ không nghiên cứu chế tạo khí độc a! Anh là nhà khoa học xã hội thuần nha, đâu có như Jonathan là tiến sĩ hóa học!

Quả nhiên là học giỏi toán lý hóa, đi khắp thiên hạ cũng không sợ……

Schiller một đêm tay chân lạnh lẽo, hắn biết rõ, thành phố Gotham đại sân khấu, màn che máu me liền phải kéo ra, mà hiện giờ anh chỉ là học giả tay trói gà không chặt, một kẻ yếu xìu đến nhấc ghế cũng phải dùng hết sức, nhân tài thuần trí tuệ nha, đừng nói gặp gỡ siêu tội phạm có tên có họ nào đó, chính là phông nền truyện tranh như những tên du côn lưu manh, tùy tiện rút khẩu súng là có thể làm anh hẻo luôn.

Lo lắng của anh đã trở thành hiện thực, sáng sớm hôm sau, cứ theo lẽ thường Schiller đi phòng khám bệnh tâm lý của trường làm việc đúng giờ sờ cá, mới vừa pha xong cà phê, liền nghe được tiếng đập cửa.

“Giáo sư Schiller, xin hỏi em có thể vào trong không ạ?”

Schiller hít sâu một hơi, cái phòng khám tâm lý rách nát này còn có sinh viên tới sao? Tôi tới đây chỉ để sờ cá được không? Là nghỉ phép có lương đó được không? Vậy mà có tên chết bẫm nào không có mắt……

Ngoài cửa là Bruce Wayne!

Schiller thiếu chút nữa phun ra một ngụm cà phê, đúng là ghét của nào trời cho của đó!

Schiller chỉ có thể cắn răng nói: “Mời ngồi, bạn học, em có vấn đề tâm lý gì à ?”

“Không có vấn đề gì không thể tới để tâm sự sao ạ?” Wayne xòe tay, diễn cử chỉ tay ăn chơi không thể nghi ngờ.

Schiller đẩy nhẹ mắt kính, nhịn xuống ý định đánh chết tên đáng ghét này, tận lực biểu hiện cũ kĩ lại không thú vị, tránh cho khiến cho vị vai chính này hứng thú, hắn nói: “Nơi này là cho các bạn học cố vấn tâm lý, nếu em không có vấn đề muốn hỏi, vậy em có thể rời đi.”

Schiller thề câu này đã dùng ngữ điệu buồn tẻ có lệ còn hơn chỉ dẫn khi bay của tiếp viên hàng không, nhưng Bruce vẫn là rất có hứng thú hỏi: “Vật được, em có một vấn đề muốn hỏi, ngài cảm thấy ý nghĩa của cuộc sống là gì?”

Schiller hít sâu một hơi, hắn cảm thấy không thể tiếp tục đi tiếp, bất luận anh là trả lời có lệ hay là nghiêm túc, Batman thời kỳ thanh niên này rõ ràng chính là không nghĩ buông tha anh, anh cần tìm biện pháp khiên cậu ta đánh mất hứng thú đối chính mình.

Thật là đáng thương, anh không phải vai chính, không có vai chính bất tử quang hoàn, cùng Batman quậy với nhau, sống không quá 3 tập!

Anh nhanh nhanh mở Hệ thống tán gẫu xuyên thế giới Comic trong đầu ra, anh nhớ rõ bởi vì phía trước chính mình chỉ đạo vấn đề tình cảm của Peter Parker cảm tình mà nhận được một cơ hội nói chuyện phiếm với một nhân vật ngẫu nhiên, anh viết lẹ:

“Một đứa trẻ cha mẹ đều mất, thề phải báo thù tất cả tội phạm, còn cố ý dùng bề ngoài ăn chơi tự ngụy trang, hiện tại tới hỏi tôi ý nghĩa của cuộc sống là gì, tôi muốn cho cậu ta về sau đừng tới phiền tôi, nên trả lời thế nào đây? Cầu rep gấp.”

Thực mau, xuất hiện một cái trả lời: “Tôi là một giáo viên, nói về vấn đề này, tôi cho rằng anh nên bảo trì kiên nhẫn ban đầu, từ hai phương diện cho đứa trẻ bất hạnh này phụ đạo tâm lý……”

Schiller ở trong lòng kêu rên, lần này bốc trúng vị thánh mẫu nào đây ! Đây chính là Batman! Chẳng lẽ tôi nói “Cậu hãy nghĩ thoáng chút”?

Schiller vừa thấy tên khung thoại, trời ạ, Charles Xavier! Professor X!

Trách không được, người sáng lập đồng thời là hiệu trưởng học viện X, quả nhiên là nghề cũ.

Nhưng khi chú ý avatar, Schiller phát hiện, avatar Charles có thể bấm được, anh ở trong đầu nhấn nhẹ vô avatar Charles, bắn ra một cái khung thoại: “Lần đầu trò chuyện có thể sao chép ngẫu nhiên một năng lực ( cấp thấp ) của đối tượng trò chuyện , có đồng ý sao chép không?”

Schiller nhấp vào “Đồng ý” không rõ lý do.

“Thần giao cách cảm (cấp thấp ) đã được nạp.”

Schiller cảm giác trước mắt mơ hồ, bỗng nhiên có vô số tạp âm truyền đến, vô số xa lạ cảm xúc vọt vào trong óc anh, làm anh không thể nào phân biệt, thích ứng một hồi lâu, Schiller mới phát hiện, bản thân thật sự đạt được một phần năng lực của Professor X.

Thần giao cách cảm là bản lĩnh giữ nhà Charles, phối hợp máy khuếch đại sóng điện não thậm chí có thể tẩy não toàn nhân loại, nhưng Schiller đạt được chỉ là một phiên bản bị suy yếu đi rất nhiều, anh chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được cảm xúc của đối phương, cùng một ít suy nghĩ trong lòng họ, nhưng không thể trực tiếp đọc nội tâm rõ ràng.

Bất quá này cũng đủ dùng, Schiller tập trung lực chú ý đối với Bruce, phát hiện hiện tại cảm xúc cậu ta thực hỗn loạn, đúng vậy, mà không phải như biểu hiện bất cần như lúc này.

Căn cứ cuộc đời Batman trải qua, cậu ta hẳn là mới du lịch các quốc gia học hỏi về, vô đại học hẳn là đều chỉ là vì ngụy trang thân phận Bruce, chân chính Batman đã căm hận sinh hoạt hằng ngày nhàm chán này vô cùng, mỗi một giọt máu của cậu đều ở gào thét “Báo thù”, “Báo thù đám tội phạm đó đi”.

Ở trong mắt Bruce, vị giáo sư ngồi đối diện này đột nhiên trầm tĩnh tự hỏi, Schiller có một đôi mắt màu xám đặc biệt, khi Bruce bị này đôi mắt này nhìn thẳng vào, trực giác nhạy bén của cậu bắt đầu báo nguy —— cậu tựa hồ ở bị anh nhìn thấu.

Tiếp theo, Schiller nói: “Có lẽ em vẫn luôn đợi một người cho em đáp án, một đáp án chắc chắn, sau khi em nhận được đáp án sẽ có nhiều việc để làm, không cần lại đến phiền ta, như vậy ta nguyện ý cho em đáp án này.”

“Ồ? Là gì ạ?”

“Báo thù.” Schiller nhìn thẳng vào đôi mắt Bruce đáp, ở sắc mặt Bruce đột nhiên âm trầm, vẫn nhìn chằm chằm cậu lặp lại một lần: “Ý nghĩa cuộc sống là báo thù.”

Không quan tâm sắc mặt Bruce đã âm trầm giống như bầu trời Gotham, Schiller nói: “Em vừa lòng chưa? Thiếu gia Wayne?”