Chương 2: Xuyên lần nữa

Nếu mà cho Schiller lập hồ sơ khám tâm lý cho Batman, thì tính cách đặc biệt nhất của hắn không phải cẩn thận, đa mưu hay túc trí, mà là đa nghi.

Batman không hoàn toàn tin tưởng bất kỳ ai.

Chủ nghĩa hoài nghi của hắn đã tự thành nhất phái, hoài nghi luận cùng âm mưu luận đã khắc sâu trong xương hắn, hắn có bao nhiêu thông minh, liền có bấy nhiêu đa nghi.Những Ngày Ở Thế Giới Comic Làm Đạo Sư Tiếp Dẫn Batman - Chương 2: Xuyên lần nữaSchiller trả lời hiển nhiên làm vị Batman trẻ tuổi rơi vào nghi ngờ lớn nhất cuộc đời.

Bruce chưa bao giờ nghĩ tới có người có thể nhìn thấu tâm can cậu, cậu đối với chính mình ngụy trang có tự tin cực kỳ, cho dù là lão quản gia nuôi lớn cậu từ nhỏ Alfred, cậu cũng cảm thấy ông chỉ là hiểu con người cậu một phần, chứ không phải toàn bộ.

Nhưng vị giáo sư này, vị giáo sư tâm lý học dịu dàng thoạt nhìn có vẻ là một người hoàn toàn bình thường này lại cho cậu một câu trả lời bất khả thi nhất, nhưng cũng chính xác và sắc bén nhất.

Nhất là khi nhận được đáp án, sự hỗn loạn và ngọn lửa nóng bỏng trong Bruce cho cậu biết rằng thực sự cậu đang đợi một người cho anh đáp án — đã đến lúc báo thù.

Nhưng so với nhận câu đáp án này, người đưa ra đáp án, làm anh vừa mới bậc máu báo thù hừng hực giống bị xối một gáo nước lạnh, Bruce không tin, cũng không ngờ rằng có người chỉ bằng tâm lý học, nhìn thấu trong nội tâm đen tối của anh, một bầy dơi đầy ám ảnh.

Schiller lại nói: “Cố vấn đã hết giờ, tôi cần đi dạy học, hẹn gặp lại, cậu Wayne”

Schiller tin tưởng Bruce sẽ rối rắm thời gian dài.

Nếu anh muốn thông suốt, thì nhanh hóa thân thành Batman giúp đỡ chính nghĩa đi, đừng ở chỗ này đi học, Bruce còn có khóa gì cần học sao? Làm gì một hai phải cùng giáo viên cẩn trọng không thông được?

Schiller cảm thấy anh có thể nghĩ thông hơn phân nửa, đến lúc đó có đám hắc bang cùng tổ chức tội phạm đủ anh đau đầu, như vậy Schiller lại có thể ăn nằm trong trường học vui sướиɠ nhàn hạ sờ cá, cùng lắm thì kỳ nghỉ bay đi Hawaii.

Hình tượng Schiller trong trường học cũng không tệ lắm, bởi vì tên tuổi anh rất lớn, bất quá đó đều là lý lịch của nguyên chủ, Schiller tuân theo nguyên tắc “Hưởng bao nhiêu tiền làm bấy nhiêu sự”, vô học ngồi xuống liền bắt đầu giảng, chuông tan đám sinh viên nháy mắt biến mất, khóa sau giải đáp nghi vấn? Không tồn tại.

Năm ngày này anh vẫn như vậy, cũng may Schiller nguyên bản tựa hồ cũng rất tự bế, không có bạn bè gì, anh được mời làm giáo viên Gotham đại học cũng mới mấy tháng, cùng người trong trường học đều không quá quen, bởi vậy người xuyên việt Schiller cũng không lộ ra sơ hở gì.

Thời điểm ăn cơm chiều, Peter gửi tới một tin: “Schiller tiên sinh, thiệt là không xong.”

Phía sau đi kèm một cái biểu cảm uể oải, Schiller biết cái Hệ thống nói chuyện phiếm này cũng không phải đại não giao lưu đại não, chỉ có anh bên này là dùng hệ thống, mà Peter bên kia là trùng hợp nhận thức một người bạn qua mạng, Charles bên kia cũng là dạo diễn đàn giáo dục thấy được tin tức trong lúc rãnh rỗi.

Hệ thống sẽ đem việc cùng những nhân vật trò chuyện, biến thành hình thức bọn họ có thể tiếp thu, tỷ như Peter chính là thông qua ứng dụng mạng xã hội, mà Charles là diễn đàn tri thức, nếu đổi thành Thanos, nói không chừng là qua tín hiệu từ internet vũ trụ linh tinh nào đó.

Cho nên đối phương sẽ không thấy đột ngột, hơn nữa hệ thống chỉ bảo đảm bọn họ sẽ trả lời Schiller cái thứ nhất vấn đề, lúc sau trò chuyện thế nào, còn phải Schiller tự mình làm, cho nên Schiller đối tượng trò chuyện chủ yếu hiện tại chính là tiểu con nhện niên thiếu ngây thơ vô tri.

Giống Charles cáo già này, tình huống Schiller còn chưa nắm chắc, sẽ không dễ dàng thử.

Schiller trả lời: “Làm sao vậy? Peter? Cùng Gwen tiến triển không thuận lợi?”

“Nga, xác thật là không thuận lợi, bất quá không xong không phải chỉ việc này.”

“Thế đó là gì? Chắc không phải là em làm thực nghiệm hỏng đi?”

“Có thể nói vậy. Em làm đổ một thiết bị thí nghiệm nhìn khá nguy hiểm, bên trong có một…… sinh vật nguy hiểm chạy ra, em còn bị nó cắn một phát.”

Schiller biết, vận mệnh Spider Man đã bị thay đổi vì trò chuyện cùng anh, trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi anh biết đầu dây bên kia chính là Spiderman vũ trụ chính - Earth-616 của truyện tranh, vốn dĩ tên học sinh cấp 3 này hẳn là khi đang xem triển lãm bị cắn, nhưng là bởi vì Peter thích Gwen, không có việc gì liền cùng Schiller nói hết bạn học Gwen hấp dẫn và dễ thương thế nào, Schiller bị tên nhóc lảm nhảm này phiền không nhẹ, thế là anh ra chủ ý, dạy cậu làm sao theo đuổi Gwen.

Gia cảnh Gwen không tồi, khi nghỉ hè tìm được 1 suất thực tập ở tập đoàn Osborne, chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến Peter, nhưng Schiller kiến nghị cậu nên mặt dày một chút, xin thực tập chung luôn đi, mà thành tích Peter rất tốt nên dễ dàng xin được, hậu quả là không phải bị con nhện trong triển lãm cắn, mà trực tiếp bị con nhện của 1 thiết bị thí nghiệm của tập đoàn Osborne cắn luôn……

Dù thế nào cũng bị cắn, bởi vì Spider Man là Spider Totem do Master Weaver tuyển, không phải hôm nay bị cắn cũng là ngày mai bị cắn, dù ở đâu cũng phải chịu 1 táp, nên Schiller chỉ an ủi nhện con đáng thương 1 tí, liền trở về ngủ.

Ban đêm Gotham rất tối, thực thích hợp để ngủ, nhưng Bruce lại thức trắng đêm, nhìn sương mù dày đặc gần như che mất hình dạng ánh trăng, trong tay cầm một chồng hồ sơ, tên trên trang giấy thứ nhất chính là Schiller Andel Rodriguez.

Schiller hồn nhiên không biết chính mình bị Batman tra hết tận đáy, đang say giấc nồng, bỗng nghe thấy được tiếng hệ thống cảnh báo, nhưng anh ngủ quá say mà không hề hay biết có luồng ánh sáng xanh sáng lên -----

Tiếng cảnh báo của hệ thống càng lúc càng dồn dập, nhưng Schiller như cũ không có tỉnh, tựa hồ có cái gì đang cản trở hệ thống, cuối cùng, sau một hồi tạp âm đua nhau vang lên, thân ảnh Schiller biến mất tiêu.

“Khởi động hệ thống bảo hộ khẩn cấp, định vị vũ trụ…… Định vị vũ trụ…… Định vị vũ trụ thành công, tiến hành tạo thân phận giả…… Đang tạo…… Tạo thất bại…… Đang tạo…… Tạo thành công.”

Schiller thức dậy, dụi dụi đôi mắt, ánh mặt trời hơi chói mắt, gì dạ, thành phố Gotham mà có trời nắng?

Kéo mành cửa sổ ra —— bên ngoài là thành phố New York……..ngập nắng.

Khác hoàn toàn với Gotham thời tiết mù mịt, New York thực sáng sủa, hơn nữa ánh nắng còn chói chang, buổi sáng phơi sẽ đen người, Schiller từ cửa sổ nhìn phát hiện mình chắc đang ở chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố New York, anh vừa quay đầu lại, thấy trên bàn ngổn ngang một đống đồ vật, còn có bình rượu đang đè 1 cái hồ sơ.

“Schiller, bác sĩ khoa tâm thần của New York Presbyterian Hospital …… Còn là bác sĩ chủ trị? Mình lại xuyên qua?”

Trời ạ, Schiller tưởng, không đợi anh chửi m* nó, di động anh liền vang lên, vội mở nghe, liền nghe đối diện lớn tiếng: “Bác sĩ Schiller! Cậu đi nơi nào! Hôm nay liên hợp hỏi khám cậu tuyệt không thể vắng họp! Có phải cậu lại xỉn hay không!! Lập tức lại đây ngay!”

Schiller bị chấn đến lỗ tai đau, nhưng tưởng tượng đến anh hiện tại là bác sĩ, tình huống khẩn cấp như vậy không chừng đang có người bệnh cần cứu giúp, tới thì cũng tới rồi, sống vẫn là đến làm.

Schiller lập tức xách giấy chứng nhận, xuống lầu tìm xe, ở được chung cao cấp cư như vậy không lý nào không có xe, anh ở gara tìm được một chiếc còn mới chạy băng băng, đã vậy kích cỡ chìa khóa xe giống nhau, ấn một cái, thật đúng là chạy.

Cảm tạ Schiller đời trước tới New York tiến hành giao lưu học thuật rồi, phối hợp hướng dẫn trên xe, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới Presbyterian Hospital, cũng chính là bệnh viện số một New York.

Anh mới vừa đi vào, cô gái trước quầy bay lẹ tới nói: “Bác sĩ Schiller, ngài qua nhanh đi, liên hợp hỏi khám đã bắt đầu rồi.”

Schiller không biết thân phận này là nhân thiết gì, chỉ lạnh nhạt gật gật đầu, đi theo.

Cũng may có người dẫn đường, Schiller một đường đi vào phòng họp, vừa thấy anh tới, phòng họp an tĩnh một chút, sau đó vẫn tiếp tục thảo luận, Schiller ngồi ở cái kia cố ý cho anh lưu trên chỗ ngồi, im lặng quan sát.

Xem ra anh có thể là bác sĩ rất nổi danh, hơn nữa ở khoa chính quy thất trung là trước vài vị, đối diện ngồi hiển nhiên không phải khoa tâm thần, trong đó một cái bác sĩ có vẻ vênh váo tự đắc nói: “Đích xác, làm đám chuyên giả thần giả quỷ đi trước nhìn xem rất đúng, miễn cho anh lại giả ngây giả dại, tưởng ở trên đài phẫu thuật đối hộ sĩ động tay động chân.”

Schiller vừa thấy người, Stephen, Stephen Strange, Doctor Strange, hảo sao, chính mình đây là lại đến Marvel tới.

Schiller mặc kệ cậu ta, xem bề ngoài Strange, cậu ta hẳn là cách vụ tai nạn xe còn sớm, hiện tại kẻ này chính là quỷ tư tưởng cực đoan ích kỷ, người ghét chó e.

Schiller không nói một lời xem bệnh lịch, Strange lại xem anh không vừa mắt, không trách cậu ta, Schiller mới nhìn liền biết hôm trước uống rượu, ngày hôm sau hỏi khám còn đến muộn, Strange người này là có thói ở sạch, lại không quen nhìn thái độ không chuyên nghiệp của Schiller, huống hồ anh từ trước đến nay cảm thấy cái gì bác sĩ tâm lý đều là giả thần giả quỷ, tóm lại đối Schiller thập phần chán ghét.

Trong Hội nghị cậu ta bắt bẻ Schiller liên tục, Schiller đáp máy móc theo sách vở, căn bản không để ý tới, hội nghị sau khi chấm dứt, Strange còn cố ý đυ.ng phải anh.

Schiller bị cậu ta làm cho bực bội vô cùng, nhưng ngẫm lại việc cậu ta cuối cùng cũng chịu giáo huấn phỏng chừng cách cậu ta xảy ra chuyện không mấy năm, nếu người cậu ta không đáng ghét như vậy, chắc là Schiller còn sẽ nhắc nhở cậu ta một chút, nhưng giờ thì, Strange vẫn là theo cốt truyện chịu khổ đi ha ha.

Mới vừa kết thúc hội chẩn, Schiller mở di động, liền nhận được một cuộc gọi, đầu kia điện thoại là 1 giọng nữ rất êm tai, bất quá có chút nôn nóng, nàng hỏi: “Schiller bác sĩ, xin hỏi hội chẩn của ngài kết thúc chưa? Hiện tại có thể tới Tháp Stark một chuyến sao? Tony anh ấy thật không tốt……”

Tony Stark?

Này sẽ hẳn là khi nào tới? Iron Man bị bắt cóc sao? Vẫn là đã trở lại?

Schiller liền lên mạng tra tư liệu còn chưa kịp làm, thì đã thấy công ty Stark đã phái xe đến bệnh viện dưới lầu, anh chỉ có thể chạy xe nhanh lên, ghế phụ một phụ nữ xinh đẹp đang ngồi, thoạt nhìn có mùi thương vụ, nàng nói: “Từ Tony trở về, ngài biết đó, lần trước chẩn bệnh chính là ngài, anh ấy bắt đầu vô cớ phát giận, làm những hành động điên cuồng, tối hôm qua tôi còn nghe thấy anh ấy khóc……”

“Cô Pepper? Cô có khỏe không?” Schiller thử hỏi, Pepper che lại đôi mắt đáp: “Xin lỗi, nhưng là lần này trị liệu thỉnh ngài nhất định phải dụng tâm.”

Schiller hiểu rõ, hiện tại hẳn là Iron đã trở lại sau khi bị bắt cóc, sau đó anh biết được vũ khí của bản thân bị dùng cho chiến tranh bất nghĩa, mà chính mình, phỏng chừng là trong lúc Stark tâm lý giãy giụa Pepper lo lắng quá mức mà mời đến bác sĩ tâm lý .