Chương 3.2: Có phải cậu chưa rửa tay không?

Bên trong cửa truyền đến động tĩnh có chút lộn xộn, sau đó Quý Dã hô một câu, "Không mặc quần áo, chờ một lát."

Khoảng năm phút sau, cánh cửa mới được mở ra.

Cuối tháng 8 thời tiết nóng, điều hòa trong phòng Quý Dã thổi gió lạnh vù vù, nhưng cửa sổ mở ra, về cơ bản khí lạnh đã giải tán hơn một nửa.

"Mặc quần áo sao lâu như vậy?" Hạ Nhân nhìn Quý Dã, cũng không biết mặc quần áo khiến cậu dùng bao nhiêu sức lực, cái trán toát ra mồ hôi toát ra mồ hôi, ngay cả hoạt động nhở như thắt đai lưng cũng không kịp làm.

Quý Dã chuyển đề tài, "Cậu sớm nói cậu muốn tới đây, tôi cũng sẽ không lâu như vậy."

Hạ Nhân "À" một tiếng, lúc đi vào trong hai bước đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, "Phòng cậu có mùi gì vậy? Thật là lạ."

Quý Dã theo bản năng cứng đờ thân thể, kéo cô đi tới bàn đọc sách bên cửa sổ, để cô ngồi xuống ghế, "Nào có mùi gì, cậu ngửi nhầm rồi."

Hạ Nhân nghi ngờ nhìn anh một cái, cảm thấy phản ứng của Quý Dã có chút không thích hợp.

Cho đến khi cô cúi đầu nhìn thấy một giọt chất lỏng màu trắng sữa còn sót lại trên mép giường gỗ, đã học được kiến thức sinh lý và vô tình nhấp vào quảng cáo trên trang web xem phim người lớn, Hạ Nhân như thức dậy khỏi một giấc mơ, "Quý Dã, cậu...""

Lời còn chưa nói ra miệng, đã bị Quý Dã cũng nhìn thấy giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ không lau sạch kia che miệng lại,đối phương đỏ bừng vành tai có chút tức giận, "Không được nói!"

Hạ Nhân chớp mắt mấy cái, biểu tình biến thành có chút kì lạ.

Mũi cô nhẹ nhàng ngửi ngửi, khi Quý Dã đột nhiên phản ứng lại, thu tay về, nhẹ nhàng mở miệng: "... Quý Dã, chẳng phải cậu không rửa tay chứ?"

Hương vị của tϊиɧ ɖϊ©h͙ không phải là quá khó để phân biệt, ngay cả khi thói quen ăn uống khá lành mạnh của Quý Dã, bàn tay dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng sẽ có mùi tanh mờ nhạt.

Hạ Nhân cảm thấy trên miệng mình đều có mùi vị này, theo bản năng vươn đầu lưỡi liếʍ một ngụm. Một chút mặn...

"Cậu làm gì?" Nhận thấy hành động của Hạ Nhân, Quý Dã đều choáng váng, lập tức từ cổ đỏ đến đầu óc, xấu hổ đến mức cả khuôn mặt tuấn tú gần như bốc khói.

Anh kéo tay Hạ Nhân đi trước cửa, "Nhanh, súc miệng, cậu điên rồi sao, vậy cũng dám liếʍ!"

Hạ Nhân ngoan ngoãn bị anh túm cổ tay, nhìn cổ sau đỏ bừng của anh, đầu ngón tay không khống chế được giật giật.

Lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Quý Dã lộ ra loại biểu tình này, đáy lòng có chút ngứa ngáy.

"Tôi còn chưa sốt ruột, cậu gấp cái gì." Hạ Nhân nhỏ giọng lầm bẩm phía sau anh.

""Cái gì?" Quý Dã không nghe rõ, sau khi đưa cô vào toilet liền thúc giục cô nhanh chóng súc miệng. "Không có việc gì." Hạ Nhân tiến đến bên cạnh Quý Dã, nhỏ giọng nói, "Tanh tanh, có chút mặn."

Đôi môi hồng hào khép lại, Quý Dã nhìn chằm chằm cánh môi cô chỉ cảm thấy não bộ thiếu oxy. Hạ Nhân trêu người xong, liền cúi đầu súc miệng, kết quả ngẩng đầu nhìn thấy Quý Dã còn ngây ngốc đứng ở bên cạnh cô.