Chương 3

Đàm Hàm Xảo và Hạ Nhân không ở cùng một trạm, đại khái ngồi khoảng mười lăm phút thì xuống xe.

Hạ Nhân đang ở trạm thứ tư của xe buýt, mất khoảng 30 phút để trở về.

Sau khi người trên xe dần dần ít đi, bàn tay Hạ Nhân nắm cần vịn thoáng buông lỏng một chút, thân thể cũng không căng thẳng nữa, hàng ghế sau có chỗ trống, nhưng có rất nhiều người cô không quen biết, Hạ Nhân ngượng ngùng đi tới, cúi đầu nhìn mũi chân làm như không nhìn thấy.

Dây đeo sau cặp sách bị kéo nhẹ một chút, giọng Quý Dã thấp đến mức chỉ có một mình cô mới có thể nghe được, "Tiểu nhát gan."

Hạ Nhân rất muốn quay đầu lại trừng anh, nhưng lo lắng đến việc mình làm bộ như không quen biết anh của mình trước mặt bạn học, cũng chỉ có thể nhịn xúc động muốn trừng anh mà dịch sang bên kia, toàn thân ngay cả sợi tóc cũng lộ ra một cảm giác không nên nói chuyện với tôi.

Sau khi xuống xe, Hạ Nhân đi phía trước, Quý Dã ở phía sau đi theo, trạm xe buýt này không có học sinh trường trung học Ninh Trí, cho nên Quý Dã rất nhanh bước nhanh đến bên cạnh Hạ Nhân, bàn tay đê tiện túm tóc cô, "Hạ Tiểu Nhân, còn không để ý tới tôi?"

Hạ Nhân trực tiếp xoay người giựt mạnh tóc anh, bởi vì trong lòng có ý nghĩ muốn trả thù nghiêm trọng nên không khống chế được lực đạo trên tay, Quý Dã đau đớn thở một hơi, "Mưu sát chồng hả."

"Nói bậy cái gì!" Mặt Hạ Nhân đỏ lên thiếu chút nữa bốc khói, đẩy bả vai anh một cái để cho anh tránh xa mình một chút.

Quý Dã bị đẩy cũng không tức giận, không đến hai bước vui vẻ tới gần, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Còn tức giận sao?"

Nguyên nhân của sự việc phải quay trở lại buổi trưa ngày hôm trước, bởi vì cha mẹ Hạ Nhân đều đi công tác không có ai ở nhà, cho nên bữa trưa cô qua nhà Quý Dã ăn cơm.

Cô và Quý Dã quen nhau từ năm ba tuổi, về cơ bản mỗi khi gia đình hai bên có việc, con cái sẽ giao cho nhà còn lại tạm thời trông coi, cho nên lần này cũng không ngoại lệ.

Chẳng qua lần này khi Hạ Nhân qua, không chào hỏi Quý Dã, lúc vào cửa mẹ anh là Lâm Ánh Tuyết đang nấu cơm, quan tâm gọi cô một tiếng thì Quý Dã ở phòng phía sau quay lại phòng bếp.

Nhà Quý Dã và nhà Hạ Nhân có bố cục giống nhau, chỉ là trang trí đẹp hơn, trên mặt đất lát sàn gỗ đắt tiền.

Hạ Nhân rất quen thuộc với nơi này, không mất hai bước đã đi tới trước cửa phòng Quý Dã, trực tiếp gõ cửa.

"Quý Dã tôi vào đây."

Sau đó vặn chốt cửa.

Nhưng không vặn được, khóa trái rồi.