Chương 2: Xe buýt

Đàm Hàm Xảo thẳng đến vào phòng học đều còn ở nhắc mãi, “Không nghĩ đến nam sinh như Qúy Dã trong người còn mang theo kẹo sữa.”

Tay Hạ Nhân đút trong túi quần nắm chặt viên kẹo mềm, có chút thất thần.

Đàm Hàm Xảo gọi cô hai lần, Hạ Nhân mới lấy lại tinh thần, hỏi: “Cậu thích Quý Dã?”

Đàm Hàm Xảo liên tục lắc đầu, “Thích cậu ấy thì bao giờ mới tới lượt mình? Nữ sinh trong trường tỏ tình với cậu ấy cũng không ít nha. Mình đây là ngưỡng mộ, Quý Dã lớn lên đẹp trai như vậy, giỏi thể thao, học tập thì luôn đứng đầu trường, trời cao thật sự thiên vị cậu ấy nha, sinh ra một người hoàn hảo đến thế.”

Hạ Nhân thế nhưng không có lý do phản bác, bởi vì lời Đàm Hàm Xảo nói tất cả đều là sự thật.

Quý Dã, giáo thảo trung học Ninh Trí, đứng nhất toàn trường, học sinh được thầy cô trong trường sủng ai thiên vị nhất, 18 tuổi, thân cao 185 cm, đội trưởng đội bóng rổ, đương nhiệm hội trưởng Hội Học Sinh, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, trừ bỏ tính cách ra, thì đúng thật là một nam sinh hoàn mỹ trong mơ.

Chính đáng tiếc, tính cách ác liệt của cậu, người khác lại không biết, chỉ có mình Hạ Nhân biết.

Di động trong cặp sách rung lên một chút, Hạ Nhân lấy ra xem thì thấy, là tin nhắn của Qúy Dã.

Chó hoang: Mình lớn lên khó coi? Giống như con gái?

Hạ Nhân để điện thoại thành chế độ im lặng, lặng lẽ trả lời bằng nhãn dán: 【 Mình thình thịch chết cậu.jpg】

Là ảnh hoạt hình một con mèo nhỏ ôm bình coca phun vào mặt đối phương rất đáng yêu.

Quý Dã đầu bên kia rất vui vẻ, trả lời: Hạ tiểu nhân, nếu cậu đem quyết đoán dùng trên người mình cấp một chút cho người khác, thì cậu cũng không đến mức là cái xả khủng.

Hạ Nhân thực nhanh liền lý giải ý tứ của cậu, ức hϊếp người nhà.

Hạ Nhân tức giận trực tiếp đem điện thoại nhét trở lại trong ba lô, không để ý tới cậu nữa.

Quý Dã ở đầu bên kia kiên trì không ngừng gửi thêm mấy tin nhắn quấy rầy Hạ Nhân , thấy cô thật sự không trả lời mới chưa đã thèm thu hồi di động.

“Quý ca, mau đi thôi.” Ngoài toilet có người gọi cậu.

Quý Dã trở về đã là một tiếng sau, rửa tay sạch sẽ sau đó chậm rì rì quay về phòng học, lúc đi ngang qua dãy lớp học năm ba theo bản năng hướng bên trong cửa sổ nhìn thoáng qua, cùng Hạ Nhân ngồi bên trong vừa lúc đối diện tầm mắt.

Hạ Nhân thừa dịp không ai chú ý hướng cậu mắt trợn trắng, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt cúi đầu làm bộ đọc sách.

Quý Dã suýt nữa bị cô chọc cười.

【 về nhà lại thu thập cậu 】

Quý Dã về phòng học, lại nhắn tin cho Hạ Nhân, thời điểm Hạ Nhân nghe giảng xong mới nhìn thấy.

Hạ Nhân lại trả lời bằng nhãn dán, là một người đàn ông giơ ngón tay ngửa đầu ưỡn ngực: 【 ngươi lại đây a.jpg】

Ngày đầu tiên khai giảng năm ba, Hạ Nhân tự nhận là cùng Quý Dã âm thầm phân cao thấp vượt qua.

Tan học tiết tự học buổi tối, Hạ Nhân cùng Đàm Hàm Xảo đi đến sân ga chờ xe buýt, ở sân ga thấy được Quý Dã cũng đang đứng chờ xe.

Hạ Nhân tránh đi tầm mắt, cúi đầu nghe Đàm Hàm Xảo oán giận tác nghiệp hôm nay.

Mười phút sau xe buýt tới, Đàm Hàm Xảo ngừng câu chuyện, xe dừng lại liền lôi kéo Hạ Nhân lên xe buýt, kéo đến cặp sách Hạ Nhân thiếu điều chút nữa rơi xuống.

Thời tiết nóng nực nên xe buýt mở máy lạnh, nhưng khí lạnh này rõ ràng không đủ để làm cho tất cả mọi người trong xe đều cảm thấy mát mẻ, đặc biệt là người không tìm được chỗ ngồi đang miễn cưỡng ôm cột đứng như Hạ Nhân, phía sau cô có cái nam sinh giống như bị hôi nách, dán phía sau lưng cô, dày đặc mùi vị khó ngửi pha trộn, làm cô có chút buồn nôn.

Đàm Hàm Xảo cũng ngửi thấy được, cô ấy cùng Hạ Nhân liếc nhau, muốn nói lại thôi, cuối cùng nghẹn họng, lựa chọn nhịn xuống.

Ngay lúc Hạ Nhân tự hỏi chính mình rốt cuộc có nên đổi vị trí hay không, hương vị khó nghe phía sau chợt bị một cổ hương gỗ mát lạnh mộc thay thế, theo sau đó một bàn tay khớp xương thon dài nắm tay cô hướng lên trên một chút vị trí lan can.

Hạ Nhân nhận ra mùi hương này.

Quý Dã đứng phía sau cô, tay từ bên cạnh người xẹt qua nắm đỡ lan can, hơi hơi nghiêng đầu cùng nam sinh bên người nói chuyện phiếm.

Nam sinh có mùi vị khó ngửi kia không biết hiện giờ đang ở vị trí nào, qua vài phút, Hạ Nhân lặng lẽ hít sâu một hơi, nhờ hương gỗ mát lạnh cứu rỗi cô.