Chương 12: Càng Nhiều Càng Tốt

Ở niên đại này, gạo và bột mì đều là lương thực tinh.

So sánh với những thô lương kia, lương thực tinh càng thêm hiếm có.

Người đàn ông nghe vậy càng thêm kích động.

Lương thực tinh đó!

Mấy ngày nay anh ta đi dạo chợ đen đều không gặp được lương thực tinh.

Vợ anh ta đang ở cữ, nên phải ăn thứ tốt hơn để bồi bổ thân thể.

Bằng không ăn không ngon, sức khỏe của vợ anh ta không được cải thiện mà còn không có sữa.

Trong nhà có một đứa nhỏ đang gào khóc đòi ăn.

Không phải không biện pháp thì anh ta cũng không muốn đến chợ đen mạo hiểm.

Dù sao bị bắt được, tình huống vẫn tương đối nghiêm trọng.

Người đàn ông quan sát chung quanh, "Em gái, chỗ này nhiều người phức tạp, chúng ta đi nơi khác giao dịch đi."

Lâm Vi cũng có ý này.

Trên chợ đen nhiều người, nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, khẳng định là không tiện.

Nếu như người khác biết cô có lương thực, những người cực đói kia còn không biết có chạy tới cướp hay không.

"Được, anh trai, nghe anh."



"Ừm!"

Hai người nói xong, đổi một chỗ, đi tới một cái hẻm nhỏ yên ắng.

?"Em gái, chỗ em có bao nhiêu lương thực tinh."

Ai ngờ Lâm Vi trả lời một câu, "Anh muốn bao nhiêu lương thực tinh?"

Người đàn ông ngẩn người, không phải là người ta nói mình có bao nhiêu, anh ta mới có thể mua bấy nhiêu hay sao?

Lâm Vi hỏi như vậy, chứng tỏ anh ta muốn bao nhiêu, cô sẽ có thể có bấy nhiêu vậy.

"Em gái, tất nhiên là càng nhiều càng tốt, em có bao nhiêu thì đưa anh bấy nhiêu."

Lâm Vi nghĩ đến, lương thực trong tay mình còn nhiều lắm.

Nhưng mà ở niên đại này, cũng không thể biểu hiện mình quá giàu có.

Nếu cô nói trong tay mình có rất nhiều lương thực, lỡ như bị người để mắt tới, tóm lại là một chuyện phiền toái.

Nghĩ như vậy, Lâm Vi nói với người đàn ông, "Anh trai, trong tay em có ba mươi cân gạo, ba mươi cân bột mì, giá tiền là gạo sáu hào một cân, bột mì bảy hào.

Không cần phiếu lương thực, nhưng mà anh xem anh có phiếu nào khác không cho em một chút là được.

Chỗ lương thực này anh có lấy hết không?"

Người đàn ông nghe Lâm Vi nói vậy, thiếu chút bị sợ ngây người.



Nhiều lương thực như vậy?

Thời đại này có thể một lần lấy ra mấy chục cân lương thực tinh thật sự quá khó khăn.

Mới nãy anh ta cảm thấy, Lâm Vi có thể lấy ra khoảng mười cân lương thực tinh đã rất không tệ rồi.

Đừng nói lương thực tinh, chính là thô lương, một lần mua mấy chục cân cũng là không dễ dàng.

Thấy Lâm Vi đưa ra giá cả phù hợp, người đàn ông hiếm khi gặp may gặp được nên tự nhiên sẽ lấy hết.

Dù sao lần này không mua, lần sau có muốn gặp được cơ hội như vậy cũng không dễ dàng.

Người đàn ông vội vàng nói, "Em gái, anh lấy hết chỗ lương thực này của em, có điều hôm nay anh đi ra ngoài, không mang nhiều tiền và phiếu, em có thể đi cùng anh một chuyến? Anh trở về lấy tiền và phiếu cho em."

Lần này anh ta tới chợ đen, đúng là không nghĩ sẽ gặp may mắn như vậy, có thể mua được nhiều lương thực tinh như thế.

Cho nên không mang đủ tiền, hiện tại cho dù muốn mua cũng không có nhiều tiền như vậy, thế là thương lượng với Lâm Vi.

Nghe người đàn ông nói lời này, Lâm Vi có chút cảnh giác nhìn anh ta.

Đi với anh ta một chuyến, ai biết người ta có lừa cô hay không chứ?

Tuy nói niên đại này không có lừa bán người, nhưng Lâm Vi vẫn lo lắng lỡ như đối phương nhiều người, cướp lương thực của cô thì sao.

Ở bên ngoài, chú ý nhiều, phòng bị nhiều một chút cũng là nên làm.

Người đàn ông đã nhìn ra tâm tư của Lâm Vi, mau chóng từ trong túi móc ra giấy hành nghề của mình, đưa cho Lâm Vi.

"Em gái, em yên tâm, anh không phải người xấu, đây là giấy hành nghề của anh, nếu như xảy ra vấn đề, em đến đơn vị của anh tìm anh cũng được."