Chương 3

“Giang Văn Tự, tôi rất nghiêm túc khi đề nghị ly hôn với anh.”

“Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ đệ đơn.”

Có một cô ý tá vội vàng chạy tới nói với Giang Văn Tự đã tìm được m áu dự phòng rồi, trước lúc rời đi anh ta có nói:

“Niên Niên, chuyện hôm nay là lỗi của anh. Nhưng anh chỉ coi Ôn Đình như em gái của mình thôi. Người anh yêu chỉ có một mình em.”

Nghĩa trên mặt chữ, bất kể thế nào anh ta cũng không đồng ý ly hôn.

Khi Giang Trọng Ninh quay về, Giang Văn Tự cũng vừa mới bỏ đi.

“Bên đó không có nước nóng nên anh đã xuống dưới b ệnh v iện mua ít hoành thánh và cháo cho em.”

Anh đang giải thích với tôi tại sao mình lại đi lâu như thế.

Tất nhiên tôi sẽ không bận tâm, có lẽ nhận ra sự lúng túng của tôi, anh bèn nói mình phải quay về công ty rồi.

Thấy cuối cùng anh cũng rời đi, tôi thở cái phào.

Sau đó, tôi lại nhận được một tin nhắn.

Là tin nhắn của Giang Trọng Ninh, anh gửi cho tôi một tấm danh thϊếp.

“Đây là l uật sư chuyên nhận các v ụ k iện ly hôn, tỷ lệ thắng kiện rất cao, cũng chưa thua k iện bao giờ.”

Tôi: “?”

Nhưng vẫn lịch sự trả lời lại: “Cảm ơn chú út.”

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, sau đó anh nói: “Nếu đã quyết định ly hôn, em không cần gọi tôi là chú út giống như nó nữa.”



Trong thời gian chuẩn bị cho việc ly hôn, tôi luôn ở lại b ệnh v iện tĩnh dưỡng.

Giang Văn Tự đã tới tìm tôi rất nhiều lần.

Giọng điệu nhỏ nhẹ, thái độ thành khẩn, anh ta hứa sẽ đưa Ôn Đình ra nước ngoài điều tr ị, sẽ cắt đứt liên lạc với cô ta.

Tôi chỉ thờ ơ gọi bảo vệ đến rồi đuổi anh ta đi.

Tối hôm đó, tự dưng Ôn Đình lại nhắn tin cho tôi:

“Cô nghĩ mình thắng rồi sao? Tôi nói cho cô biết, tối hôm qua anh ấy uống say, chúng tôi đã ngủ với nhau rồi đó.”

“Biết đâu tôi lại đang mang trong mình đứa con của anh ấy thì sao.”

Sau đó thu hồi ngay.

Tôi nhìn màn hình mấy giây, sau đó đáp.

“Lần sau quan hệ nhớ dùng b a o, nếu đứa trẻ đó cũng n ã o ngắn như cô thì đúng là lỗi của cô đấy.”

Ngày tôi xuất v iện, Giang Văn Tự lại tới tìm tôi, anh ta bảo mình bằng lòng đàm phán chuyện ly hôn với tôi nhưng có kèm theo một điều kiện.

Tôi phải tham dự tiệc sinh nhật của mẹ anh ta.

“Trước giờ mẹ vẫn luôn thích em, gần đây sức khỏe của bà không được tốt, rất muốn gặp em. Sau khi buổi tiệc kết thúc chúng ta sẽ nói chuyện.”

Tôi đồng ý.

Tiệc sinh nhật của mẹ Giang được tổ chức rầm rộ, mọi người đều có mặt đông đủ.

“Trông Tô Niên ngày càng xinh ra ấy nhỉ, nếu bác cũng có một cô con dâu hiền lành như cháu thì tốt biết mấy.”

Qua lời xu nịnh của họ hàng, tôi thấy có vẻ như Giang Văn Tự không định nói chuyện chúng tôi sẽ ly hôn cho mọi người biết.

“Ơ, Trọng Ninh kia sao?”

“Chẳng phải trước nay nó không bao giờ tham gia những bữa tiệc như thế này sao, sao hôm nay lại tới đây.”

“Đúng đấy, nó với Văn Tự chẳng ưa gì nhau, chắc hôm nay tới đây để khiến Văn Tự khó chịu đây mà.”

“Còn khó chịu cái gì, chẳng lẽ lại c ư ớ p vợ của Văn Tự được à, ha ha ha.”

Tôi vừa mới nhấp một ngụm r ư ợ u thì trông thấy Giang Trọng Ninh đang bị cả đống người vây quanh.

Anh cao ráo, trông rất bắt mắt khi đứng giữa đám đông.

Khi anh nhìn tôi, ánh mắt không một gợn sóng.

Tôi lịch sự gật đầu chào anh.

Anh chỉ lẳng lặng nhìn tôi, không nhìn ra đang vui hay buồn.

Kỳ vậy…

Anh đang giận ư?

“Niên Niên.” Có một giọng nói vang lên bên tai.

Giang Văn Tự quần áo chỉn chu, trên gương mặt bảo bao là một nụ cười dịu dàng.

Anh ta đưa tay về phía tôi: “Mẹ đang đợi em ở sảnh lớn đấy, chúng ta qua đó thôi.”

Vừa mới nói dứt câu, đột nhiên có người xuất hiện, cô ta rất tự nhiên khoác tay Giang Văn Tự rồi nói: “Văn Tự, em tìm anh lâu lắm rồi.”

Là Ôn Đình.

Tôi hơi ngạc nhiên, không ngờ Giang Văn Tự lại dẫn cô ta tới đây.

Cũng có nghĩa là nhà họ Giang cũng đã chấp nhận thân phận của cô ta rồi không.

Nụ cười trên mặt Giang Văn Tự không cánh mà bay, anh ta lập tức hất tay Ôn Đình ra, sau đó lo lắng nhìn tôi giải thích: “Niên Niên, em đừng hiểu lầm.”

Tôi chỉ cười: “Giang Văn Tự, chúng ta cũng sắp ly hôn rồi, anh dẫn ai đưa ai tới tham dự bữa tiệc của gia đình cũng là tự do của anh.”

Ôn Đình tức đ i ê n người, tôi lại nói thêm.

“Anh đưa một kẻ ng ốc tới đây, khiến tôi khá bất ngờ đấy.”

Mặt Ôn Đình xanh như tàu lá chuối.

Cô ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt vô cùng đ ộ c á c.

Nhìn ly r ư ợ u vang tôi đang cầm trong tay, cô ta nở một mỉm cười kỳ dị.

“Chị Tô Niên, hôm nay hãy chơi cho vui nhé.”

Trực giác mách bảo, cô ta có điều bất thường.

Vậy nên sau khi nói chuyện với mẹ Giang xong, tôi định tìm một cái cớ rồi nhanh chóng rời đi.

Chắc chắn hôm nay Giang Văn Tự sẽ không nói chuyện với tôi về chuyện ly hôn, anh ta chỉ muốn l ừ a tôi tới tham gia tiệc sinh nhật của mẹ anh ta mà thôi.

Lúc đi đến nhà vệ sinh, bỗng có một cảm giác khô nóng ập đến, bấy giờ tôi mới hiểu rốt cuộc Ôn Đình đã làm gì.

Chân tay mềm nhũn, tôi tựa người vào tường.

Trong lúc choáng váng, có một bàn tay đã bịt lấy miệng tôi, sau đó tôi mất đi ý thức.

Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, miệng dán băng dính, tay chân đều bị t r ó i.

Chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng người ta đang nói chuyện.

“Tôi đã bỏ t h u ố c cô ta rồi, lúc ngủ với cô ta mấy người nhớ quay video lại đấy.”

“Nhớ kỹ, lát nữa tôi sẽ gọi mọi người tới đây b ắ t g i a n, nhớ để lại càng nhiều dấu hôn trên người cô ta càng tốt.”

Tôi cố gắng mở mắt, Ôn Đình đang nói chuyện với mấy người đàn ông ở cửa.

Bọn chúng…

Rõ ràng bọn chúng chính là những kẻ đã g i ế t h ạ i tôi ở kiếp trước!

Đó là chuyện của mấy năm sau, tại sao lại diễn ra sớm hơn.

Vả lại đây còn là nhà họ Giang, Ôn Đình đ i ê n rồi sao?”

Sau khi Ôn Đình rời đi, không biết vì lý do gì mà mấy người kia lại bắt đầu cãi vã.

Hơn nữa tôi còn loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân ngoài của, chớp thời cơ, tôi cầm gạt tàn rồi ném mạnh vào cửa.

“Rầm!”

Tiếng đập cửa khiến chúng dừng bước.

“Mẹ nó, con đ i ế m này.”

Rõ ràng hành động này của tôi đã chọc giận chúng, hình như kiếp trước chúng cũng từng ch ửi tôi như thế, còn chưa kịp làm gì thì đã có người đá phăng cánh cửa.

Dưới ánh trăng mờ, hình như tôi đã nhìn thấy gương mặt tức giận của Giang Trọng Ninh.

“Giang Trọng Ninh…”

Lúc mở mắt ra lần nữa, “g ông xiềng” trên người tôi đã được cởi bỏ, trong phòng chỉ còn lại một mình Giang Trọng Ninh.

Tôi cố gắng đứng dậy nhưng hai chân mềm nhũn, đổ người về phía trước.

Không có cơn đau như trong dự đoán mà là ngã vào một l*иg ngực ấm áp.

Tôi nắm lấy vạt áo anh, đứng dậy.

“Giúp tôi…”

Tôi thấy yết hầu của anh khẽ chuyển động.

“Tô Niên.”

Tôi cố gắng lấy lại tỉnh táo, nói hết câu: “Đưa tôi vào phòng tắm.”

Giang Trọng Ninh nhìn tôi chằm chằm một lúc, không biết anh đang suy nghĩ điều gì, sau đó lập tức đưa tôi vào phòng tắm.

Nước lạnh xối từ trên đỉnh đầu xuống mới miễn cưỡng kiềm chế được sự khô nóng trong cơ thể.

“Em đã đỡ hơn chưa?”

Giang Trọng Ninh đứng ngoài cửa hỏi.

Tôi mở cửa, ra hiệu cho anh biết mình đã đỡ rồi nhưng lại thấy hơi xấu hổ.

Bầu không khí bỗng trở nên lúng túng.

Giang Trọng Ninh như không để ý đến, anh hỏi: “Hôm nay em đến tham dự bữa tiệc này là định tha thứ cho Giang Văn Tự sao?”

Tôi lập tức phủ nhận: “Sao có thể, tôi và anh ta đã không thể nữa rồi.”

Sau đó nói hết mọi chuyện cho anh nghe.

Không biết có phải là ảo gi ác hay không, hình như tôi đã thấy được niềm vui không dễ nhận ra trên gương mặt anh.

Có tiếng nói chuyện, tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài vọng tới.

“Vừa nãy em đã thấy Tô Niên đi theo một người đàn ông vào trong căn phòng này.”

“Chắc không nhìn nhầm đâu.”

Giọng nói càng lúc càng rõ.

Trong lúc bối rối, không kịp suy nghĩ được nhiều, tôi đã đẩy Giang Trọng Ninh vào trong phòng tắm.

Cánh cửa được mở ra.

Người xông vào đầu tiên là Giang Văn Tự.

Phía sau Ôn Đình, gần như khách khứa đều có mặt đông đủ.

Còn tôi, mặt phiếm hồng, quần áo còn đang nhỏ nước tong tong.

Và cả những dấu vết mấy người đàn ông ban nãy để lại nữa.

Mọi người đều hết sức ngạc nhiên, ai cũng hóng chuyện, sau đó to nhỏ với nhau.

“Trời đất ơi, có chuyện gì vậy, bảo không có chuyện gì ai mà tin nổi chứ.”

“Thì ra con dâu ngoan hiền của nhà họ Giang lại là một đứa l ă n g l o à n.”

Có người còn chê sự việc chưa đủ rắc rối, còn huýt sáo với Giang Văn Tự: “Cái sừng dài quá.”

Giang Văn Tự vô cùng tức giận, nhìn chòng chọc dấu vết trên cổ và cổ tay tôi.

Không hỏi rõ đầu đuôi.

Mà giáng cho tôi một cái t át như trời đ ánh.

Đánh tôi ngã khuỵu xuống đất.

Giọng nói lạnh lùng, căm giận của Giang Văn Tự gần như được phát ra từ kẽ răng.

“Nói đi, rốt cuộc thằng kh ốn kia là ai?”