16.2 Tứ gia trở về

Hai đứa nhỏ được bà vυ" ôm ra, đúng thật là trắng trẻo mập mạp, nhìn rất đáng yêu, còn gọi a mã, Tứ gia nhìn có vẻ rất vui, tự tay ôm ôm hai đứa nhỏ.

Niên Ngọc Lam nhìn sang bàn bên cạnh của Cảnh thị và Nữu Hỗ Lộc thị, quả nhiên cả hai đều rất lo lắng, chắc là các nàng cũng biết là không còn hy vọng gì. Phúc tấn ra chiêu này xác thật lợi hại, không đợi Tứ gia hỏi liền đem vấn đề nói ra trước, hai đứa nhỏ được nuôi quả thực không tồi, Tứ gia căn bản không có lý do cự tuyệt.

Hơn nữa, Tứ gia là người đặt nặng quy củ, sẽ không vì Cảnh thị và Nữu Hỗ Lộc thị mà ở trước mặt mọi người làm Phúc tấn mất mặt.

Tan tiệc, các nàng ai nấy trở về viện của mình.

Phúc tấn đang sai người chuẩn bị đồ dùng cho Tứ gia thì nghe thấy Tứ gia nói: “Không cần chuẩn bị, Phúc tấn nghỉ sớm đi.” Nói xong liền đứng dậy rời đi ngay.

Thục Triết tất nhiên biết việc làm của mình ngày hôm nay làm Tứ gia không vui, nhưng nàng cần phải giải quyết xong việc này trước khi Tứ gia kịp phòng bị. Quả nhiên, kết quả cuối cùng như nàng mong muốn, Tứ gia xem như ngầm đồng ý để nàng nuôi dưỡng hai vị tiểu a ca, cho dù Tứ gia giận thì cũng đáng.

Tô Bồi Thịnh bước nhanh đi theo sau Tứ gia, trong lòng nghĩ thầm, xem hướng mà Tứ gia đang đi hình như là hướng Xuân Đường viện?

Lại nói Phúc tấn hành động quả thật khiếm hắn lau mắt mà nhìn, Vốn cho rằng Phúc tấn là người sẽ không nhúng tay vào những việc thế này, ai ngờ vừa ra tay lại chơi lớn như vậy. Chủ tử gia khẳng định không vui, nếu không thì sao lại llập tức dùng Niên trắc phúc tấn tới vả mặt Phúc tấn? Phỏng chừng Niên trắc phúc tấn sắp thành bia đỡ đạn rồi.

Xuân Đường viện, Phùng Vĩnh Tuyền đứng ở cửa nhàm chán nhìn ngôi sao, đột nhiên phát hiện phía trước có vài người đi tới, nhìn kỹ một chút, kia không phải là Chủ tử gia sao?

Ủa, lúc này Chủ tử gia không phải nên nghỉ ở chỗ Phúc tấn ư? Sao lại tới Xuân Đường viện?

Đang định đi vào thông báo thì thấy Tứ gia vẫy vẫy tay. Liền tự mình vào buồng trong.

“Tuyết Cầu, buổi tối không được ngủ ở trong phòng ta, không phải làm tổ cho ngươi rồi sao? Ngoan?”

Đáp lại chỉ có một tiếng: “Meo”

“Vậy ta gọi Nguyệt Trúc tỷ tỷ ôm ra ngoài nha, không nghe lời là ngày mai không được ăn cá nhỏ!”

Đáp lại vẫn là một câu: “Meo”

Niên Ngọc Lam thấy con mèo nhỏ đang làm nũng cũng không dao động. Đang định gọi người đem nó ôm ra ngoài, Tuyết Cầu liền tự mình chạy ra ngoài, nàng nhìn theo nó đột nhiên thấy Tứ gia.

“Tứ gia? Sao ngài lại đến đây?”

“Như thế nào? Không chào đón Gia?” Tứ gia nói liền sải bước tiến vào, Tuyết Cầu đuổi theo Tứ gia kêu meo meo, giống như muốn hỏi đây là ai?

“Nó như thế nào lại ở đây?”

“Gia ngài uống trước chén trà nhỏ đi”. Niên Ngọc Lam tự mình bưng một ly trà lúa mạch mới vừa pha cho Tứ gia:

Tứ gia nhận lấy nếm một ngụm, hỏi: “Đây là trà gì ? Giống như có mùi lúa mạch.”

“Gia nói không sai, chính là dùng lúa mạch sao trà. Lúa mạch vị cam tính bình, có tác dụng kiện tì trợ tiêu hóa , dùng sau bữa ăn, thứ này vốn là bá tánh bình thường hay uống, đem cho Tứ gia uống mong người không chê.”

“Nói bừa, bá tánh uống được, ngươi cũng uống được, Gia như thế nào lại không uống được? Hương vị cũng khá tốt.”

“Tứ gia không chê là được.”

Nguyệt Trúc vội vã muốn đem Tuyết Cầu ôm ra ngoài, kết quả nó còn tưởng chơi đuổi bắt, còn trốn sau người Tứ gia, Nguyệt Trúc không dám qua, tất nhiên là không bắt được nó.

Tứ gia đặt ly trà trong tay xuống, cúi người vớt Tuyết Cầu lên, Tuyết Cầu cũng ngoan ngoãn để hắn ôm.

Khi Tứ gia triển khai kỹ thuật vuốt lông mèo một cách thuần thục, bạn nhỏ Tuyết Cầu thoải mái nheo mắt lại còn vươn người duỗi eo, còn nịnh hót mà vươn đôi móng vuốt về phía trước, giống ngày thường khi nó muốn được nàng ôm vậy.

Tứ gia lại dứt khoát một tay nắm lưng Tuyết Cầu đưa nó cho Nguyệt Trúc, Nguyệt Trúc nhanh chóng ôm Tuyết Cầu ra khỏi phòng, đi xa còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng Tuyết Cầu kêu.

“Nó là mèo ngươi nuôi sao?”

“Đúng vậy, ngày ấy thϊếp đi dạo hoa viên thì gặp nó, cũng không biết nó từ đâu tới?”

“Nhặt?” Tứ gia kinh ngạc nhìn nàng.

“Đúng vậy, nhưng nó rất thông minh, hiện tại đều biết làm nũng chơi xấu!”

“Cũng tốt, ngươi ngày thường không thích đi ra ngoài, nuôi con mèo làm bạn cũng không tồi, cũng muộn rồi chúng ta nghỉ sớm đi.”

Nàng chỉ có thể đồng ý, lần này xem ra đã bị Tứ gia hố một phen, đây rõ ràng là dùng mình làm mất mặt Phúc tấn mà.

Không biết có phải Tứ gia nhịn lâu quá rồi hay không mà lăn lộn tới hơn nửa đêm mới ngừng nghỉ, nàng chỉ cảm thấy chính mình sắp tan thành từng mảnh. Tứ gia đột nhiên lương tâm trỗi dậy mà ôm nàng đi tắm rửa, không đợi nàng cảm động, hắn lại bắt đầu đông tay động chân.

Tứ gia a, ngài có phảii là không muốn tùy tiện mà nhịn đến giờ này đi?.